“Sao thế? Thánh Nữ đại nhân thông minh như vậy mà không hiểu ý của tôi sao? Tôi nói thẳng vậy. Nếu như những di chứng trên cơ thể cô không được chữa khỏi thì sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời cô chứ không chỉ riêng về vấn đề sức khỏe đâu”, anh nói tiếp: “Tôi đoán, di chứng này thực ra không chỉ có cô bị mà cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng bị đúng không?”

Thánh Nữ Thần Hỏa nín thở, không nói gì.

“Thần Hỏa Tôn Giả trước đó bế quan một thời gian dài. Tôi nghĩ, thực ra không phải là vì đột phá cảnh giới, đi tìm tới cảnh giới thần tiên mà là vì muốn khống chế di chứng trong cơ thể, không để chúng gây nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.

“Anh đúng là không hề đơn giản. Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi”, Thánh Nữ Thần Hỏa nói.

“Xem ra tôi đã nói đúng”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy: “Thánh Nữ đại nhân, tôi hỏi cô, sau này cô vẫn tiếp tục luyện thuật Hỏa Viêm chứ?”

“Đương nhiên”, Thánh Nữ trả lời không chút do dự.

“Nếu cô có thể trị được tận gốc căn bệnh trên người mình thì sau này luyện thuật Hỏa Viêm sẽ không còn để lại bất kỳ di chứng nào nữa”, Lâm Chính nói.

“Thật sao?”, hai mắt Thánh Nữ sáng rực, cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thực ra đây cũng là điều mà cô ta lo lắng. Giờ có thể chữa khỏi, sau này tu luyện không bị di chứng nữa thì chẳng phải là rât tốt sao?

“Sao thế, cô không tin lời tôi à?”, Lâm Chính mỉm cười.

Thánh Nữ Thần Hỏa suy nghĩ, sau đó trầm giọng: “Nếu đã vậy thì anh có thể chữa được di chứng của sư tôn đúng không? Nếu anh có thể giúp sư tôn trừ được tận gốc thì tôi sẽ không giết anh”.

“E rằng rất khó…”

“Anh không chịu giúp?”, Thánh Nữ Thần Hỏa chau mày.

“Không phải tôi không muốn. Nếu tôi có thể chữa khỏi thi đương nhiên mối quan hệ giữa tôi và Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tốt lên nhiều, như vậy tôn giả sẽ đứng về phía tôi, tôi sẽ bớt đi được rất nhiều điều lo lắng, quan trọng nhất là có thể giữ được tính mạng. Nhưng trên thực tế tôi không làm được. Tôi chữa di chứng trên người cô đã tốn rất nhiều sức lực rồi. Giờ tôi lấy đâu ra để trị cho Thần Hỏa Tôn Giả đây?”, Lâm Chính lắc đầu.

Thần Hỏa Thánh Nữ thầm gật đầu: “Thực lực của sư tôn rất mạnh. Mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Vết thương của tôn giả người bình thường chắc chắn cũng không thể chữa được. Nếu anh dốc sức chữa thì cũng kiệt sức mà chết mất”.

“Đúng vậy. Mà cách chữa trị của tôi chưa chắc phù hợp với tôn giả. Cảnh giới của tôn giả cao như vậy, Nham Tương Châm chưa chắc đã ghim được lên da thịt nữa là. Mà dù có ghim được thì chưa chắc đã có tác dụng”, Lâm Chính nói tiếp

Thần Hỏa Thánh Nữ lại rơi vào im lặng. Một lúc sau cô ta lên tiếng: “Vậy được, tôi sẽ giữ tính mạng cho anh. Anh cố gắng hoàn thành liệu trình chữa trị lần hai cho tôi”.

“Không thành vấn đề”.

“Còn một chuyện nữa, anh phải nhớ kỹ, không được quên”.

“Chuyện gì?”

“Đó là chuyện anh chữa trị cho tôi, không được để lộ ra ngoài dù chỉ nửa từ. Nếu không, dù anh có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ băm vằm anh ra, quyết không tha cho anh”, Thánh Nữ hét lớn, đôi mắt trông lạnh lẽo vô cùng.

Lâm Chính giật mình. Cô ta đang lo cho danh tiếng của mình đó sao?

“Điều này thì cô yên tâm. Giữ kín thông tin cho bệnh nhân là trách nhiệm của người làm bác sĩ mà”.

“Anh biến ra ngoài đi”, Thần Hỏa Thánh Nữ ung dung mặc đồ vào và nói với anh bằng vẻ vô cảm. Lâm Chính mỉm cười, cũng không so đo nhiều với cô, chỉ rời khỏi Thánh Nữ Đường, về phòng nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play