“Định thế nào hả? Đương nhiên là muốn trở về ngay lập tức rồi, chuyện này không liên quan đến tôi. Nhưng điều này không thực tế cho lắm, các cô gọi tôi đến đây chẳng qua là muốn giết tôi để giúp Trình Ngạn Sinh xả hận. Nếu đã vậy thì đây chính là chuyện giữa tôi và Trình Ngạn Sinh. Thế nên ân oán này cũng nên để tôi và Trình Ngạn Sinh tự giải quyết”, Lâm Chính nói.

“Được, vậy chúng ta đấu một phen!”, Trình Ngạn Sinh bước một bước tới, lạnh lùng nói.

“Quay lại! Đừng có làm càn!”, Thánh Nữ ngoảnh sang quát khẽ.

Trình Ngạn Sinh liếc mắt nhìn Thánh Nữ, không nói gì.

“Tuy dạo này cậu tiến bộ thần tốc, công pháp đại thành, nhưng giao đấu chính diện với người này sẽ có rủi ro, không được liều lĩnh. Nếu cậu thua thì sẽ làm mất mặt cả đảo Thần Hỏa và sư tôn, hiểu không?”, Thánh Nữ bình thản nói.

“Vâng, sư tỷ… Sư đệ biết ạ”, Trình Ngạn Sinh cúi đầu, trầm giọng đáp.

“Anh định thế nào?”, Thánh Nữ chất vấn Lâm Chính.

“Nếu anh ta không dám đánh giết thì đổi bằng cách thức khác đi. Nếu tôi thua thì các cô cứ việc lấy đầu của tôi, nhưng nếu các cô thua…”

“Vậy thì anh có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, chuyện này chúng tôi sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì của anh nữa”, Thánh Nữ bình tĩnh đáp.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Cứ thế đi sao được? Tôi lấy cả tính mạng ra để đấu, tại sao anh ta không thể lấy mạng ra chứ? Tôi thua tôi phải chết, thì đương nhiên Trình Ngạn Sinh thua cũng phải chết! Như vậy mới công bằng! Thánh Nữ đại nhân, cô nói có đúng không?”.

Anh vừa dứt lời, mọi người liền biến sắc.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Chính.

Bao gồm cả Trương Thất Dạ.

Ông ta hơi trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới thất thanh kêu lên: “Đồ điên này!”.

“Nếu đổi lại là ông, thì chắc là ông còn điên hơn cả tôi”, Lâm Chính bình thản đáp.

Trương Thất Dạ không nói gì.

Nếu đổi lại là ông ta, thì chắc chắn ông ta đã ra tay từ lâu rồi, nếu đánh không lại thì sẽ nghĩ cách chuồn đi.

Lời nói của Lâm Chính lại khiến điện đường trở nên im phăng phắc.

Trình Ngạn Sinh nhìn Lâm Chính chằm chằm, một lúc lâu không lên tiếng.

Thánh Nữ cũng im lặng rất lâu mới ngoảnh sang nói: “Sư đệ, cậu nghĩ sao?”.

“Tôi?”, Trình Ngạn Sinh do dự một lát, rồi hừ mũi đáp: “Tôi mà phải sợ anh ta sao? Thần y Lâm, nói đi, anh muốn dùng phương pháp gì để quyết định thắng thua giữa chúng ta?”.

Lúc này, anh ta không thể lựa chọn lùi bước, nếu không sẽ mất sự ủng hộ của đảo Thần Hỏa.

“Không đấu võ thì đương nhiên sẽ đấu cái khác, về việc đấu gì thì tôi giao quyền quyết định cho anh, kẻo lát nữa tôi thắng lại không có sức thuyết phục”, Lâm Chính cười nói.

“Ồ, anh nói thật chứ?”.

“Đương nhiên”.

“Hừ, anh đúng là ngông cuồng, tôi sợ tôi chọn hạng mục thi đấu xong, anh lại sợ không dám đấu”.

“Không đâu, nếu tôi đã nói vậy thì sẽ không hối hận, anh cứ chọn thoải mái”, Lâm Chính nói.

“Đây là anh nói đấy nhé”.

Trình Ngạn Sinh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta sẽ thi chịu nhiệt, thế nào?”.

“Chịu nhiệt?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Sao hả? Sợ rồi à?”.

“Xem anh nói kìa, chơi luôn”, Lâm Chính mỉm cười, tỏ vẻ không quan tâm lắm.

Nhưng anh vừa dứt lời thì rất nhiều người liền bật cười.

Vô số ánh mắt xung quanh nhìn Lâm Chính với vẻ châm chọc và chế giễu.

Điều này khiến Lâm Chính và Trương Thất Dạ cảm giác như mình đã mắc bẫy.

“Được! Được lắm! Họ Lâm kia, anh giỏi lắm! Tôi cũng có mấy phần tán thưởng anh đấy! Nếu vậy thì mời anh đi theo tôi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play