Bầu không khí trong điện đường vô cùng ngột ngạt, im lìm.

Lâm Chính và Trương Thất Dạ đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhìn ngó xung quanh, còn tưởng là xảy ra chuyện gì.

Mãi đến lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ mới lên tiếng.

“Thần y Lâm, liệu bổn Thánh Nữ có thể nghĩ là… anh coi thường đảo Thần Hỏa chúng tôi không?”.

Vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, không nhìn ra vẻ tức giận.

Tuy giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng nếu Lâm Chính nói phải, thì e là ngay giây tiếp theo sẽ bị người của đảo Thần Hỏa phanh thây. Nhưng nếu phủ nhận, thì chắc chắn Thánh Nữ sẽ làm khó anh, nói anh đùa giỡn cô ta, anh sẽ càng chết nhanh hơn.

Kiểu gì cũng có sơ hở.

Nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Thánh Nữ đại nhân, tôi hỏi cô, nếu một người mạnh hơn cô muốn giết cô, thì cô sẽ đánh… hay là không đánh?”.

“Đương nhiên phải đánh rồi, cho dù bỏ mạng, thì cũng không nên ngồi yên chờ chết”, Thánh Nữ bình thản đáp.

“Nếu vậy thì chẳng phải cô cũng đang thách thức vị cường giả kia sao? Khác gì tôi chứ?”, Lâm Chính nói.

Đôi lông mày lá liễu của Thánh Nữ nhíu chặt, lát sau lại giãn ra, gật đầu nói: “Không ngờ thần y Lâm còn có miệng lưỡi sắc bén như vậy, nhưng chỉ dựa vào võ mồm thì không thể giải quyết chuyện này được. Trình sư đệ là trò cưng của sư tôn, em trai cậu ấy cũng là em trai của tôi, là người của đảo Thần Hỏa. Anh giết em trai cậu ấy thì phải đền mạng, rõ chưa?”.

Lâm Chính nghe thấy thế thì khẽ thót tim, thầm nghĩ đối sách.

Xem ra Thần Hỏa Thánh Nữ nhất định muốn giết anh rồi.

Nếu vậy thì anh sẽ phải đối đầu với đảo Thần Hỏa.

Khí tức của Thần Hỏa Thánh Nữ này không đơn giản, cực kỳ khó đối phó, lại thêm bảy người phía sau cô ta… Cho dù anh sống sót thoát thân, thì đảo Thần Hỏa cũng sẽ đuổi theo trả thù.

Tuy anh không sợ, nhưng e là Dương Hoa và người thân bạn bè của anh ở Giang Thành cũng sẽ gặp họa.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên giữ bình tĩnh.

Anh mỉm cười rồi lớn tiếng nói thẳng: “Tôi còn tưởng người của đảo Thần Hỏa lợi hại đến đâu chứ, không ngờ vẫn ỷ thế hiếp người. Rõ ràng gọi tôi đến để tạ tội, kết quả tôi đến rồi các cô lại một mực muốn tôi chết! Chậc chậc chậc, nếu đã như vậy, thì còn tạ tội cái gì nữa? Các cô cứ ra tay luôn chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?”.

“Mày nói cái gì?”.

“Sao nào? Mày tưởng đảo Thần Hỏa bọn tao sợ mày thật sao?”.

“Mày có tin chỉ cần Thánh Nữ đại nhân gật đầu, thì tao có thể thiêu mày thành tro không?”.

Người của đảo Thần Hỏa nổi giận, ai nấy để lộ sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Nếu không vì Thánh Nữ đang ở đây, thì e là Lâm Chính đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Vẻ mặt Trương Thất Dạ đầy căng thẳng, nhìn chằm chằm bốn phía, tỏ ý đề phòng.

“Kế khích tướng vụng về!”, Thánh Nữ lắc đầu: “Nhưng chúc mừng anh, anh đã thành công!”.

“Vậy sao?”.

“Người của đảo Thần Hỏa chúng tôi trước giờ không sợ khiêu chiến, cũng chưa bao giờ sợ bất cứ ai! Tôi vốn có thể giết luôn anh, nhưng bây giờ anh đang sỉ nhục tôn nghiêm của đảo Thần Hỏa chúng tôi, làm tổn hại đến danh dự của chúng tôi. Nếu tôi giết luôn anh, chuyện này đồn ra ngoài thì không biết người trong thiên hạ sẽ đánh giá chúng tôi thế nào. Thế nên kế khích tướng của anh đã thành công, nói đi, anh định thế nào?”, Thánh Nữ bình thản hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play