“Một phút nữa!”

Lúc này, một thành viên trong đoàn đại biểu hét lớn.

Thần kinh ai cũng căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía cổng sân vận động.

Một phút cuối cùng!

Thần y Lâm… vẫn đến kịp chứ?

Nhưng…

Mặc dù có không ít bóng người đi tới đi lui từ hướng cổng, nhưng bọn họ không hề nhìn thấy bóng dáng của thần y Lâm…

“Thần y Lâm không tới thật rồi…”

Ai đó hét lên thất vọng.

“Đường Công! Mau bảo dừng lại đi! Nếu không ngăn cản thì thật sự sẽ vô phương cứu chữa!”, ông Trần vô cùng lo lắng, quát về phía Nông Đường Công.

Tuy nhiên, khuôn mặt già nua của Nông Đường Công trở nên u ám, lắc đầu đáp: “Bây giờ bảo dừng lại cũng vô nghĩa! Không những không giữ được thanh danh của đất nước và danh dự của võ thuật, thậm chí còn để đối phương nắm được thóp”.

“Chẳng lẽ… cứ giương mắt nhìn người khác giẫm đạp lên võ thuật Long Quốc mà không làm gì cả sao?”, ông Trần ngơ ngác hỏi.

“Tôi nghĩ cần làm vậy!”

Nông Đường Công đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào ông Trần.

Ông Trần sửng sốt.

Nông Đường Công nói: “Tôi thà để các võ sĩ của Long Quốc nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này, cũng không muốn ngăn cản mọi chuyện xảy ra! Nhục nhã không đáng sợ, điều đáng sợ là thỏa hiệp sau khi bị nhục nhã! Có lẽ hành động lần này của Nakagawa sẽ kích thích tinh thần chiến đấu của các võ sĩ Long Quốc, khiến họ siêng năng hơn trong việc luyện tập võ thuật, càng cần cù hăng hái hơn trong việc nghiên cứu võ thuật! Nếu động thái này có tác dụng khích lệ cổ vũ thì sao tôi phải ngăn cản chứ?”

Ông Trần sững sờ nhìn Nông Đường Công, không biết nên nói gì.

Đất nước rộng lớn, là nơi ngọa hổ tàng long, muốn tìm một người đối phó với Nakagawa cũng không khó.

Nhưng cuộc quyết đấu giữa Nakagawa và thần y Lâm lại được tiến hành một cách vội vàng.

Chỉ trong hai giờ đồng hồ!

Cho dù các cường giả trong Nam ngoài Bắc nghe được tin tức cũng không kịp tới nơi!

Hơn nữa, bọn họ còn tưởng rằng thần y Lâm sẽ ra đấu với Nakagawa, nhưng đến giờ rồi mà cũng không thấy thần y Lâm xuất hiện. Khi trên mạng nổi lên một trận sóng thần kêu cứu, bọn họ muốn khiêu chiến Nakagawa, nhưng không có đủ thời gian, họ không thể đến Yên Kinh kịp thời.

Điều này tạo ra một cục diện khó xử.

Nông Đường Công hít một hơi thật sâu, trong lòng hơi bi thương.

Nói thì hay đấy nhưng sao ông ấy có thể cam lòng để cảnh tượng nhục nhã này xảy ra chứ?

Có điều… ông ấy không thể thay đổi được!

Tất cả những gì ông ấy có thể làm là đứng nhìn mọi chuyện cứ thế xảy ra.

“Ồ! Vậy thôi! Ván này chúng ta thua rồi!”, ông Trần ngồi xuống ghế thở dài.

Cô gái tóc ngắn ôm cánh tay bị thương của mình, đôi mắt mùa thu cụp xuống, khuôn mặt đầy thất vọng.

“Thủ trưởng, tôi… tôi đi gọi thần y Lâm về nhé…”, Tiểu Lưu lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play