“Ai cho các người đưa hắn đi? Không thấy tôi vẫn còn ngồi đây sao?”

Lâm Chính không cảm xúc nói.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Cụ tổ Cái Thiên đứng đó mà thần y Lâm này vẫn còn ngông nghênh như thế.

Đây rõ ràng là cực kỳ xem thường cụ tổ Cái Thiên.

“Thần y Lâm!”, Quý Bạch Sam tức đến mức cả người run rẩy.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm.

“Cậu là thần y Lâm nhỉ?”

“Phải”.

“Cậu muốn chết thế nào?”, cụ tổ Cái Thiên lạnh nhạt hỏi.

Ông ta vừa dứt lời, sát khí cuồn cuộn lan tràn ra bốn phía.

Cụ tổ Cái Thiên đã có ý định giết người.

Cho dù đang ở trước mặt mọi người nhưng ông ta không định bỏ qua cho Lâm Chính.

Dù sao tên này cũng dám khiêu khích ông ta trước mặt đám đông, lại còn đánh con trai ông ta bị thương, làm tay chân của cháu ông ta gãy nát.

Đây là sự sỉ nhục!

Không ai dám làm thế với ông ta.

Nếu không chết người này, ông ta thề sẽ không bỏ qua.

“Cậu yên tâm đi, tôi không chỉ giết cậu mà còn lột da, bẻ xương của bố mẹ, anh em cậu, sau đó lấy đầu của chúng làm thành bồn tiểu, phân phát cho đệ tử Cái Thiên Tông sử dụng. Tôi sẽ dùng hết thủ đoạn ngang ngược và tàn nhẫn nhất để đối phó với cậu. Tôi muốn khiến cậu hối hận vì đã sinh ra trên đời này, khiến cậu hối hận khi chống đối với Cái Thiên Tông”.

Cụ tổ Cái Thiên khàn giọng nói, sau đó cũng không nói mấy lời thừa thãi nữa, vươn tay ra túm lấy Lâm Chính.

Bàn tay gầy guộc của ông ta vươn ra rõ ràng không nhanh nhẹn, nhưng ngay khi ông ta sắp chạm vào Lâm Chính, dường như đầu ngón tay có một luồng khí tức kỳ dị huyền bí như một sợi tơ nhện bao phủ lấy cả người Lâm Chính.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, thầm niệm một tiếng, lập tức sử dụng khí kình để phản kháng.

Nhưng càng phản kháng lại nhận ra khí ý này càng kích động.

Chúng nhanh chóng truyền ra khắp cả người Lâm Chính, đồng thời xuyên qua da thịt, khống chế gân cốt trong cơ thể Lâm Chính, như muốn xé nát chúng ra.

Lâm Chính nhận ra điều gì, vẻ mặt căng thẳng, lập tức lấy một cây châm bạc ra đâm vào bàn tay vươn ra đó.

Vèo!

Châm bạc đâm vào lòng bàn tay, bàn tay gầy guộc đó lập tức bị ép lùi về.

Nhưng khi bàn tay gầy guộc đó lùi lại, khí ý bao quanh gân cốt cũng trở nên điên cuồng, lan tràn ra khắp nơi, gân ở một số nơi bị kéo ra, xương cốt vài chỗ cũng bị khí ý này làm bị thương.

Mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Chính lùi về sau một bước, cả người hơi run lên.

Rõ là Lâm Chính đã trúng chiêu, không phải là đối thủ của cụ tổ Cái Thiên.

Thế nhưng mọi người không biết tình hình vừa rồi của Lâm Chính nguy hiểm đến mức nào.

Nếu anh không kịp đẩy bàn tay gầy guộc kia ra, một khi bàn tay đó đánh trúng vào người anh thì khí ý bao phủ trên gân cốt của anh sẽ nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play