“Vẫn chưa, nhưng xương cốt gân mạch cả người hắn đều đã nát hết rồi. Võ công cũng bị phế rồi…”

“Gì cơ? Võ công bị phế? Xương cốt vỡ nát? Sao lại như thế? Cụ tổ Cái Thiên chỉ quật nhẹ hắn thôi mà…”

“Chỉ một cái quật nhẹ đã khiến hắn ngã đến mức xương nát hết đấy”.

“Hả?”

Mọi người ngạc nhiên vô cùng.

Chỉ ngã một cái nhẹ mà đã khiến một cao thủ võ đạo thành như vậy…

Đây là bản lĩnh gì thế?

Có gắng sức cũng không thể làm được hết hiệu quả này chứ?

Trong lúc nhất thời, mọi người cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt sợ hãi nhìn ông lão gầy gò đó.

Đám người Giang Nam Tùng ở bên này hoàn hồn, vội bước đón tiếp.

“Ôi trời, sao tiền bối lại tự mình đến thế này? Tiếp đãi không chu đáo rồi!”, Giang Nam Tùng mỉm cười cung kính nói.

Thế nhưng cụ tổ Cái Thiên chẳng hề nể mặt Giang Nam Tùng chút nào, ông ta hừ một tiếng: “Giang Nam Tùng, ông mở tiệc nhưng lại để cho người của tôi bị thương, tôi sẽ quy trách nhiệm của chuyện này cho ông. Sau này tôi sẽ tính sổ với ông sau”.

Nói xong, cũng mặc kệ Giang Nam Tùng, ông ta sải bước đi đến chỗ cháu trai mình là Quý Lân.

Nhìn thấy thế, Lâm Chính cũng đã hiểu.

Thảo nào Giang Nam Tùng có chỗ dựa nên không sợ mình.

Chắc ông ta tìm được chỗ chống lưng là cụ tổ Cái Thiên.

Với bản lĩnh kỳ dị của Cái Thiên Tông, e là có cách có thể trị được Giang Nam Tùng, thế nên Giang Nam Tùng mới không xem Lâm Chính ra gì.

Cụ tổ Cái Thiên đi đến trước mặt Quý Lân.

Nhìn bộ dạng thê thảm của cháu trai mình, sắc mặt ông ta u ám đến cực điểm, thêm vài phần lạnh lẽo.

Đứng ở đầu bên kia của Quý Lân là Lâm Chính.

“Bạch Sam”, cụ tổ Cái Thiên gọi, ánh mắt hung tàn đó nhìn sang Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Cháu trai của bố… là do người này làm bị thương à?”

“Vâng, thưa bố! Người này xem thường bố, chết tiệt!”, Quý Bạch Sam nghiến răng nói.

“Thứ vô dụng, mày già thế rồi mà lại không thể giải quyết một thằng nhóc chỉ bằng nửa tuổi của mình, sau này cũng đừng làm tông chủ nữa, cút đi kiểm điểm tu luyện đi”, cụ tổ Cái Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.

Quý Bạch Sam mấp máy môi không biết cãi lại thế nào, chỉ đành cúi đầu dạ vâng.

Cụ tổ Cái Thiên thu hồi tầm nhìn, nhìn thoáng qua châm bạc trên người Quý Lân, sau đó nghiêng đầu nói: “Lập tức đưa Lâm Nhi đi chữa trị, gọi ông lão nhà họ Thường đến xem vết thương cho nó, người bình thường không thể khám được gì đâu, nhất định phải gọi ông lão nhà họ Thường đến, biết chưa?”

“Vâng”.

Vài đệ tử Cái Thiên Tông bước đến đưa Quý Lân đi.

Nhưng họ vừa động vào Quý Lân đã bị Lâm Chính đạp lăn quay dưới đất.

“Ôi!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên.

Cụ tổ Cái Thiên híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play