Sắc mặt Lâm Cốc trông vô cùng đắc sặc, lúc sáng lúc tối. Cơ thể ông ta run lên. Có vẻ như ông ta đang sợ hãi.

Đám đông thì thất kinh. Rốt cuộc là chuyện gì thế? Rõ ràng Lâm Chính không làm gì cả. Lâm Cốc vẫn đang chiếm thế thượng phong, tại sao anh chỉ đưa ra một cây châm thôi mà lại khiến ông ta sợ hãi đến vậy? Một cây châm mà cũng sợ sao?

“Lâm Cốc, sao thế? Mau đánh bại cậu ta đi chứ”, có người không nhịn được bèn giục.

Nhưng Lâm Cốc giống như không nghe thấy, vẫn chỉ nhìn Lâm Chính chăm chăm. Hơn nữa, ông ta bắt đầu thụt lùi lại.

“Các chủ…rốt cuộc là chuyện gì? Không phải Lâm chưởng sự đã đánh thần y Lâm tới mức đứng không vững rồi sao? Tại sao giờ ông ta lại không nhúc nhích thế kia. Hơn nữa còn tỏ ra sợ hãi. Có gì đáng sợ hả?”, cuối cùng cũng có người của nhà họ Lâm không nhịn được nữa lên tiếng hỏi Lâm Phi Anh.

Rất nhiều người đều quay qua nhìn ông ta, hi vọng ông ta sẽ giải đáp. Lâm Phi Anh trầm giọng: “Cây châm trên tay của thần y Lâm là dịch dược có trên người của Lâm chưởng sự”.

“Dịch dược sao?”

“Dịch dược gì vậy?”

“Chính là thứ giúp Lâm chưởng sự có được sức mạnh như bây giờ. Có được dịch dược đó, thần y Lâm sẽ biết được thứ thuốc giúp Lâm chưởng sự gia tăng thực lực có bao nhiêu thành phần. Và dựa vào số thành phần này, cậu ta có thể dễ dàng hóa giải được sức mạnh của Lâm chưởng sự. Nói về y võ thì Lâm chưởng sự chưa chắc đã là đối thủ của thần y Lâm”.

“Hóa ra là vậy”.

“Nhưng trong một thời gian ngắn thì thần y Lâm có nổi bản lĩnh đó không? Có thể nào hóa giải được công hiệu của thuốc không cơ chứ! Không thể mà. Cậu ta là thần tiên chắc. Hay là Lâm chưởng sự lại đứng yên cho cậu ta phân tích? Hừ, tình trạng hiện tại của cậu ta, tới đứng còn không vững thì dù có biết được thành phần của thuốc cũng chẳng thay đổi được điều gì”.

“Nói đúng. Thế cục đã định, thắng thua đã rõ. Giờ thần y Lâm chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi. Việc tìm ra thành phần thuốc đúng là hành động dư thừa”.

“Vậy nên đâu cần phải sợ”.

“Đúng vậy”.

Đám đông bàn tán. Lâm Phi Anh cũng gật đầu: “Chưởng sự, không cần lo lắng. Thần y Lâm không phải là thần. Cậu ta biết được phương thuốc gia tăng sức mạnh thì cũng có tác dụng gì chứ? Trong một chốc một lát cậu ta không thể hóa giải được đâu. Chưởng sự mau ra tay, đánh bại cậu ta, lập công cho nhà họ Lâm chúng ta”.

“Đúng vậy”.

Lâm Cốc bừng tỉnh. Ông ta gật đầu: “Thần y Lâm, cậu quả nhiên lợi hại. Trong lúc giao đấu đã biết được phương thuốc giúp tôi gia tăng sức mạnh…Tôi nghĩ vừa nãy chỉ có một mình tôi tấn công chắc là vì cậu còn bận nghiên cứu thành phần của thuốc đúng không?”

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Cậu đúng là yêu nghiệt thiên tài. Chỉ đáng tiếc…hành động của cậu dư thừa rồi. Tôi sẽ không cho cậu có cơ hội hóa giải phương thuốc đầu. Giờ tôi sẽ tiễn cậu về Tây thiên”, Lâm Cốc gào lên và lao về phía Lâm Chính.

Dứt lời, ông ta phóng sức mạnh thông qua nắm đấm. Mỗi một cú đấm với uy lực khủng khiếp và sức tàn phá ghê gớm dội về phía Lâm Chính. Anh bị thương nặng, căn bản không thể đỡ lại được. Anh chỉ đứng đó nhìn ông ta. Màn tấn công dày đặc những cú đấm giáng xuống cơ thể anh.

Lần này, Lâm Chính đột nhiên trợn ngược mắt và khởi động cơ thể võ thần. Cú đấm giáng xuống cơ thể anh chẳng có tác dụng gì. Sau một hồi, anh vẫn đứng im đó. Lâm Cốc thì bàng hoàng. Đột nhiên cơ thể ông ta run bắn lên. Ông ta vội vàng lùi lại và ôm ngực…

Phụt! Lâm Cốc nôn ra máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play