“Vô tri”, Lâm Cốc lắc đầu. Ông ta không cho Lâm Chính có cơ hội được thở, chỉ tiếp tục lao lên tấn công điên cuồng.
Lâm Chính đỡ đòn một cách khó khăn. Bùm! Bùm…Lại là một đợt tấn công liên hoàn nữa. Lúc này Lâm Chính đã trầy da tróc vẩy lắm rồi. Cơ thể anh bị nứt toác, toàn vết thương.
Trông anh thê thảm vô cùng. Có không ít người quay mặt đi, không nỡ nhìn tiếp. Lương Huyền Mi bật khóc. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây2.
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng3.
Thập Niên Hoa Hạ Miên4.
Trộm Sữa Uống=====================================
“Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy? Tại sao không ra tay?”, Hạ Thu Ân cũng khẽ lau nước mắt. Cô gái cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Còn tiếp tục thế này thì thầy sẽ bị đánh chết mất thôi”, Băng Thượng Quân nói giọng khàn khàn.
“Yên tâm, hãy tin tưởng vào chủ tịch Lâm…”, Chiêm Nhất Đao trầm giọng. Dù đến ông ta cũng không dám tin.
“Lâm chưởng sự đúng là mạnh ghê người”, nhà họ Lam cảm thán.
“Thực lực này, đến cả Võ Hoàng cũng chưa chắc đã phải đối thủ của ông ấy”, có người nói tiếp.
Lâm Phi Anh mỉm cười: “Đương nhiên! Lâm chương sự có thể gia tăng sức mạnh như vậy là do gia chủ đích thân ban thưởng. Đó là mật thuật của nhà họ Lâm, lúc này thực lực của ông ấy đã tăng lên gấp 5 lần rồi. Thực lực của Lâm chưởng sự vốn đã đạt tới đỉnh phong, lúc này sức mạnh ấy đã tăng gấp năm lần so với cấp độ đỉnh phong…điều đó có nghĩa là gì…có nghĩa là đương nhiên thần y Lâm không thể địch lại được”.
Mọi người nghe thấy vậy bèn nín thở: “Vậy có nghĩa là…thần y Lâm thua chắc đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nữa…sẽ bị Lâm chưởng sự đánh chết”, Lâm Phi Anh nheo mắt: “Đây chính là kết cục của việc đối đầu với nhà họ Lâm. Hôm nay, nhà họ Lâm phải giết chết người thanh niên này, nghiền nát truyền thuyết về cậu ta”.
Tất cả ớn lạnh. Lâm Chính nằm trước một tảng đá, há hốc miệng hớp lấy không khí. Miệng anh đầu máu. Mặt cũng vậy. Cơ thể anh đã không còn sức lực, chỉ còn đôi mắt vẫn mở to nhìn Lâm Cốc bước tới.
“Thật khiến người ta thất vọng. Cậu lúc này có khác gì một con chó sắp chết không?”, Lâm Cốc chắp tay sau lưng, thản nhiên lên tiếng và nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.
“Các đối thủ trước đây cho cậu nhiều sự tự tin quá nhỉ, để cậu ảo tưởng sức mạnh”.
“May mắn giúp cậu có được thành công và sự thắng lợi ngày hôm nay đấy. Và thế là cậu tự tin cho rằng mình có thể khiêu chiến được với cả nhà họ Lâm?”
“Chút võ vẽ của cậu mà cũng đòi thắng Lâm Cốc tôi sao?”
“Thần y Lâm, cậu thật quá đáng thương. Nhưng cũng không sao. Giờ tôi tiễn cậu, tiễn trước mặt đám đông. Cậu sẽ không còn đau nữa, mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi”, Lâm Cốc mỉm cười, giơ tay lên định đập nát đầu Lâm Chính. Vì giờ đầu anh có khác gì một quả trứng gà đâu.
Nhưng đúng lúc này…ông ta bỗng phải khựng lại. Lâm Chính từ từ đưa tay lên. Ngón tay của anh cầm một cây châm. Cây châm màu xanh lam lấp lánh.
“Lâm chưởng sự, chắc ông nhận ra đúng không?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, nói xong còn ho khù khụ.
Lâm Cốc tái mặt, ông ta vội lùi lại.
“Không….không thể nào!”
Hành động của ông ta khiến đám đông hoang mang. Lâm Cốc làm sao thế? Tại sao nhìn thấy cây châm trong tay của Lâm Chính mà lại sợ hãi như vậy?
Bọn họ không hiểu. Có vài người khác đã đoán ra điều gì đó. Nhất là đám người nhà họ Lâm với Lâm Phi Anh đứng đầu đã phải tái mặt.
Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cây châm trong tay như đang quan sát. Một lúc sau anh mỉm cười: “Đã quá rõ ràng rồi. Hóa ra là vậy…Lâm Cốc, ông bị tôi nhìn thấu rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT