“Người này xúi giục con trai ông cử một kẻ vô danh đến giết tôi chẳng qua là muốn chọc giận tôi mà thôi! Để tôi ra tay giết con trai ông, khiến tôi và ông xảy ra tranh chấp, khơi lên thù hận giữa hai bên chúng ta”, Lâm Chính nói.

Long Hâm tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn chằm chằm con trai mình, hỏi: “Vậy là nhà họ Lâm ở Yên Kinh lợi dụng con trai tôi?”.

“Chứ không thì sao? Nếu con trai ông thành công, bọn họ sẽ bớt đi một mối họa. Nếu không thành công thì có thể khiến tôi nổi giận giết chết con trai ông. Nếu con trai ông chết, chắc chắn ông sẽ ra tay đối phó với tôi, vậy chẳng phải là hai hổ tranh đấu? Dù có thế nào thì nhà họ Lâm cũng sẽ không thua thiệt”, Lâm Chính cười nói.

“Khốn kiếp! Thật vô lý!”.

Long Hâm nổi giận ngút trời, nói: “Tôi sẽ cho nhà họ Lâm ở Yên Kinh biết tay!”.

“Ông Long, ông đừng nghe thần y Lâm nói bậy! Chuyện này không liên quan đến nhà họ Lâm ở Yên Kinh! Chuyện này không liên quan đến họ!”, người đàn ông sốt ruột giãy giụa, gào thét.

Long Hâm đạp hắn ngã xuống.

“Bớt nói nhiều cho tôi! Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, sau này từ từ tính sổ với nhà họ Lâm các người!”, Long Hâm tức giận nói.

Người đàn ông tuyệt vọng, toàn thân run rẩy.

“Được rồi, ông Long Hâm, con trai ông tôi sẽ giao cho ông xử lý! Đây là thuốc ổn định độc trong người con trai ông, ông cầm lấy cho anh ta uống”, Lâm Chính lấy một viên đan dược ra ném sang.

“Cảm ơn thần y Lâm! Ân tình của thần y Lâm hôm nay, tôi xin ghi khắc!”, Long Hâm vội vàng chắp tay nói.

“Ghi khắc thì không cần, đừng quên chuyện của tôi là được”.

“Thần y Lâm yên tâm”, Long Hâm cung kính đáp, sau đó lại hỏi: “Người này nên xử lý thế nào?”.

“Tôi sẽ đưa người này về, ông hãy đi sắp xếp xe đưa tôi về Giang Thành!”.

“Được!”, Long Hâm gật đầu.

Người đàn ông nằm trên đất biến sắc.

“Về Giang Thành? Không… Tôi không đi Giang Thành… Tôi không đi!”.

“Chuyện này không do anh quyết định!”.

Biệt thự nhà họ Lâm ở Yên Kinh.

Lâm Côn Luân dẫn mấy người Lâm Lâm, Lâm Thích sải bước đi vào trong Anh Các – một trong ba đại các của nhà họ Lâm.

Két!

Cánh cửa mở ra, bên trong có mấy nam nữ mặc đồ đen đang uống trà đều ngẩng đầu nhìn lại.

“Là Tề các chủ à? Có việc gì gấp không?”, người đàn ông ngồi trên cùng đặt tách trà xuống, từ tốn hỏi.

“Lâm Phi Anh, có phải ông đã phái người đi gây chia rẽ quan hệ của đại hội, Thương Minh và thần y Lâm, muốn mượn tay đại hội và Thương Minh để giết thần y Lâm không?”, Lâm Côn Luân lạnh lùng hỏi.

“Tề các chủ, tin tức của ông không nhanh nhạy gì cả, lâu thế mới biết à?”, Lâm Phi Anh – các chủ Anh Các lại cầm tách trà lên, uống một ngụm.

“Ông… Lâm Phi Anh! Ông có biết mình đang làm gì không? Ông thế mà lại dám kéo người của đại hội và Thương Minh xuống nước. Ông không sợ gây phản cảm với đại hội và Thương Minh, chọc giận họ sao?”, Lâm Côn Luân giận dữ hét lên.

“Lâm Côn Luân, Tề Các của các ông không đối phó được với một thần y Lâm khiến khu vực cấm của nhà họ Lâm thất thủ, bị người này giẫm đạp. Đúng là một sự sỉ nhục! Người đời đều cười nhạo, Tề Các của ông đã phạm sai lầm làm mất mặt mọi người, bây giờ Lâm Phi Anh tôi lấy lại sĩ diện cho các ông, ông không cảm ơn mà ngược lại còn đến đây la ó um sùm, ông không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Phi Anh không cảm xúc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play