Lúc này, Long Giang Phong không đứng dậy nổi nữa, răng rụng mất mấy cái, miệng chảy máu, nằm rên la trên mặt đất.

Long Hâm vội vàng tiến lên, khom lưng: “Thần y Lâm, vô cùng xin lỗi! Chuyện này xảy ra là do tôi dạy con không đúng cách, mong thần y Lâm cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ quản giáo con tôi thật nghiêm!”.

“Long Hâm, đầu óc con trai ông không được thông minh lắm, bị người ta lợi dụng còn không biết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Bị người ta lợi dụng?”, Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”.

“Kẻ liên hệ với con trai ông đang nằm trên mặt đất kia là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Ông Long Hâm, chắc ông không biết anh ta nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Người này đương nhiên tôi không biết, nhưng nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì tôi biết”.

“Anh ta dụ dỗ con trai ông, muốn con trai ông giết tôi, đồng thời nói với con trai ông, nếu giết được tôi thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ cho con trai ông thuốc giải. Con trai ông không nuốt được cơn giận lúc trước tôi sỉ nhục anh ta ở Giang Thành nên đã đồng ý. Chắc ông biết điều này nghĩa là gì nhỉ?”.

“Ngu xuẩn!”.

Long Hâm quát mắng Long Giang Phong.

Đây rõ ràng là cái bẫy, Long Giang Phong lại đi tin?

Con trai mình ngu xuẩn như vậy, đương nhiên Long Hâm càng thêm phẫn nộ.

Long Giang Phong vô cùng ấm ức.

Ngược lại, người đàn ông trên mặt đất biến sắc quát lên: “Thần y Lâm, anh bớt nói bậy ở đây đi, tôi không phải người nhà họ Lâm! Tôi… Tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ lợi dụng anh Long, tôi chỉ đơn thuần là muốn trả thù anh mà thôi!”.

“Sao? Sốt ruột rồi à? Anh càng sốt ruột thì càng lộ tẩy!”.

Lâm Chính nói: “Ông Long Hâm, tôi nghĩ chắc ông biết rõ bản lĩnh của tôi chứ nhỉ?”.

“Thần y Lâm là y võ hàng đầu hiện nay, có nhiều thành tích người đời đều biết, chắc chắn không phải người tầm thường!”, Long Hâm lập tức khen ngợi.

“Ông Long Hâm quá khen, y võ hàng đầu thì tôi không dám nhận, đại hội các ông vẫn còn vài vị hoạt thần tiên cơ mà”, Lâm Chính nói.

Long Hâm nhìn thật sâu vào Lâm Chính, không lên tiếng.

Người khác thì không biết, nhưng người có danh hiệu Hoạt Thần Tiên thì khen cậu không ngớt lời.

Long Hâm nghĩ thầm.

“Tôi cho rằng mình cũng vẫn có chút thực lực, ông Long Hâm, ông nghĩ người mà con trai ông thuê có thể giết được tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Mày thuê ai?”, Long Hâm quay đầu hỏi Long Giang Phong.

“Trương… Trương Sóc”.

Bốp!

Lại một cái bạt tai vả vào mặt Long Giang Phong.

Mặt Long Giang Phong vốn đã sưng càng sưng hơn.

“Bố!”, hắn khóc lóc.

“Thằng ngu! Mày lại tìm Trương Sóc giết thần y Lâm?! Tao nói thật với mày, dù có một trăm tên Trương Sóc cũng đừng hòng động đến nửa cọng tóc của thần y Lâm!”, Long Hâm gào lên.

Long Giang Phong sợ đến mức mặt trắng bệch.

Thần y Lâm đáng sợ vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play