Xử lý xong Long Giang Phong, trên đường trở về Giang Thành, anh sẽ tiện đường tính hết nợ nần với nhà họ Lâm.
Lâm Chính ngồi chuyên cơ đến núi Long Ngâm.
Trương Sóc đã đến nơi trước Lâm Chính một tiếng.
Hắn để lại bản đồ tuyến đường, những việc cần chú ý trên đường đi cũng dặn dò trước, nên Lâm Chính không khó để trà trộn vào đại hội. Nhưng tuyến đường, những việc cần lưu ý hay thậm chí là các cạm bẫy cứ cách ba ngày lại có sự thay đổi, nên lần này Lâm Chính vào được, nhưng lần tới thì chưa chắc.
Đại hội là nơi vô cùng thần thánh, trang nghiêm.
Là đối tượng được người đứng đầu của các ngành các nghề các giới các lĩnh vực sùng bái nhất, địa vị của bọn họ tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu.
Sự tồn tại của đại hội vẫn luôn là một câu đố.
Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu, cũng không ai biết bọn họ nắm được bao nhiêu.
Nhưng ai cũng biết rõ, chỉ cần thắng được đại hội, thì có thể giành được mọi thứ.
Muốn một bước lên trời, muốn nhảy qua những khoảng cách không thể vượt qua, muốn trở mình làm chủ, muốn lên đỉnh cao tuyệt đối, nếu thực sự rơi vào đường cùng, thì vẫn còn một cách, đó chính là tham gia đại hội và thắng nó.
Đây là giáo điều mà vô số người tôn thờ.
Là mục tiêu mà vô số thế lực, vô số gia tộc, vô số tông phái vẫn luôn cố gắng.
Còn trong lòng tất cả mọi người, đại hội luôn là sự tồn tại thần thánh chí cao.
Không ai dám khinh nhờn, chứ đừng nói là đối đầu với nó.
Còn ai dám lẻn vào đại hội với mưu đồ bất chính như Lâm Chính chứ?
Trương Sóc ôm cái đầu của Lâm Chính, trong lòng thầm rủa tên điên.
Nếu bị đại hội phát hiện ra, thì chỉ sợ là tất cả những người liên quan đến Lâm Chính đều sẽ bị giết.
“Đúng là xui xẻo, đang yên lành gặp phải loại thần kinh này”.
Trương Sóc vừa lẩm bẩm vừa đi nhanh chân hơn.
Hắn không lên thẳng núi Long Ngâm, mà đi đến sườn núi rồi bất ngờ rẽ, đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh.
Đi được mấy phút, hắn lại vào một khu rừng trúc, bốn phía không một dấu chân người, ánh sáng u ám ảm đạm.
Trương Sóc nhìn một lúc, rồi bắt chước chim cu cao giọng kêu lên mấy tiếng.
Lát sau, một người đàn ông lặng lẽ xuất hiện trước mặt Trương Sóc.
Đó là Long Giang Phong!
“Cậu Long!”, Trương Sóc vội nhỏ giọng chào. .
truyện tiên hiệp hay“Sao rồi? Làm xong việc chưa?”, Long Giang Phong mặt không cảm xúc hỏi.
“Làm xong rồi, cậu kiểm tra đi”.
Trương Sóc vội lấy tay nải trên người xuống, bày ra trước mặt Long Giang Phong.
Một cái đầu người đầm đìa máu tươi xuất hiện trước mặt hắn.
Long Giang Phong nín thở, ánh mắt trở nên nóng rực, hắn cầm cái đầu lên kiểm tra.
Một lát sau, hắn kích động đến mức cả người run rẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT