Dù công ty có đóng cửa cũng không đến mức đó!

Nhưng lần này lại liên quan đến tất cả những thứ thuộc về cô.

Làm sao cô có thể chịu nổi?

“Tiểu Nhu, cô hãy bình tĩnh, nói tôi nghe rốt cuộc Thương Minh muốn gì? Cô nói bọn họ đến đây vì cô và tôi, rốt cuộc là ý gì? Người của Thương Minh muốn cô đến gặp ông ta… lại là vì cái gì?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, thật ra người của Thương Minh đến tìm tôi chủ yếu là vì anh!”, Tô Nhu thút thít nói.

“Tôi?’.

“Đúng, ông ta và Long Giang Phong đều đang tìm anh! Nhưng lúc trước anh không ở Giang Thành, bọn họ đã đến tìm tôi!”.

“Tìm tôi?”.

Lâm Chính nhíu mày.

Chẳng lẽ người của Thương Minh cũng đến điều tra chuyên của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt giống như Long Giang Phong?

Nếu vậy thì chẳng phải làm chuyện dư thừa hay sao?

Long Giang Phong đã bắt tay điều tra, sao còn phái người của Thương Minh đến đây?

Hơn nữa, Thương Minh chủ yếu là kinh doanh, chuyện người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải rõ ràng là chuyện của võ giả, bảo bọn họ đến đây phải chăng không phù hợp cho lắm?

Hơn nữa, hình như người Thương Minh còn chưa biết chuyện Long Giang Phong bị Lâm Chính dạy cho một bài học, có lẽ bọn họ không phải cùng một mục đích.

“Bọn họ tìm tôi làm gì?”.

“Yêu cầu anh giao ra quyền điều hành Dương Hoa, giao ra mọi thứ anh đang nắm giữ, kể cả những phương thuốc đó…”, Tô Nhu nói.

“Nói trắng ra là bắt tôi khuất phục bọn họ?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.

“Không…”, Tô Nhu đau khổ lắc đầu: “Tôi không cảm thấy bọn họ có ý bắt anh khuất phục. Có lẽ sau khi bọn họ có được mọi thứ của anh…”.

“Sẽ tiêu diệt tôi?”, Lâm Chính đanh giọng, khẽ nói.

Tô Nhu không lên tiếng.

Nếu bọn họ chỉ bắt Lâm Chính khuất phục thì cô đã khuyên Lâm Chính cúi đầu. Trước mặt nhân vật lớn như vậy, sao có thể chống đối lại bọn họ? Giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.

Thời khắc này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.

“Người của Thương Minh không tìm được tôi xong lại tìm đến cô, nói cô liên hệ với tôi, khuyên tôi giao các phương thuốc đó và những thứ quý hiếm của Dương Hoa cho bọn họ đúng không?”.

“Người Giang Thành đều cho rằng tôi và anh có quan hệ rất thân thiết, người của Thương Minh không tìm được tung tích của anh thì đương nhiên sẽ tìm đến tôi. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, nếu không phải Thương Minh ham muốn mấy phương thuốc trong tay anh, e rằng bọn họ đã bắt tay hành động khiến Dương Hoa biến mất! Đến nước này rồi, chúng ta không còn đường nào khác để đi, mọi thứ đều trở thành kết cục định sẵn!”.

Tô Nhu nói một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rơi nước mắt.

Mọi thứ cô liều mạng nỗ lực, cố gắng hết sức để có được, và cả đế quốc thương nghiệp to lớn mà Chủ tịch Lâm tốn bao nhiêu công sức xây dựng nên có thể sẽ biến mất vì một câu nói của người khác.

Trên đời này lại có sự bất công đến vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play