Lâm Chính thực sự không nghĩ ra đối thủ phải có thực lực đáng sợ như thế nào.

“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không phải người bình thường. Anh có thủ đoạn thông thiên, nhưng kẻ địch lần này thực sự quá mạnh! Hơn nữa… không chỉ có một mình Thương Minh, mà còn có Long Giang Phong bí ẩn khó lường kia. Nếu bọn họ cùng ra tay, chúng ta sẽ chết không toàn thây, xương cốt cũng không còn… Nên là Chủ tịch Lâm, đến lúc này rồi, tôi chỉ có thể lựa chọn khuất phục. Nếu không, mọi người đều sẽ mất mạng, kể cả anh!”, Tô Nhu suy sụp, che mặt khóc.

Cô chưa bao giờ đối mặt với kẻ địch đáng sợ và lớn mạnh như vậy.

Cô chỉ có thể từ bỏ.

Chỉ có thể thỏa hiệp.

Chỉ có thể khuất phục…

Lâm Chính không nói gì, đôi mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi, mỉm cười: “Tiểu Nhu, yên tâm, tôi có thể giải quyết!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

Tô Nhu đột nhiên quay đầu lại, mắt đỏ ửng, không tin được nhìn anh.

“Tin tôi, tôi có thể giải quyết”, Lâm Chính cười.

Tô Nhu mở lớn mắt, mím môi, cuối cùng cúi đầu xuống.

“Chủ tịch Lâm, anh giải quyết không được đâu. Anh chưa tiếp xúc với người của Thương Minh, anh hoàn toàn không hiểu lần này anh phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ thế nào… Anh càng phản kháng thì sẽ càng chọc giận bọn họ. Chủ tịch Lâm, chuyện này hãy để tôi xử lý, tốt nhất anh đừng ra mặt, tốt nhất… hãy rời khỏi Giang Thành này nhanh đi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói, âm thầm nghiến răng, cực kỳ kiên định.

“Tiểu Nhu, hãy tin tôi một lần…”.

Lâm Chính còn định giải thích thêm, nhưng lúc đó điện thoại của Tô Nhu đột nhiên rung lên.

Cô cầm lên xem, do dự một lúc rồi ấn nút nghe.

“Cô Tô Nhu, hi vọng không quấy rầy cô nghỉ ngơi”, đầu kia điện thoại là một giọng nói trầm ấm.

Tô Nhu giật mình, vội vàng nói: “Ông… Ông Dịch? Chào ông… có… có chuyện gì không?”.

“Tôi nghe nói Long Giang Phong đã đến tìm cô?”.

“Phải… Phải…”.

“Hi vọng là cô đã phối hợp làm việc với cậu ta”.

“À…”.

“Được rồi cô Tô, cậu Long có nhiệm vụ của cậu Long, tôi cũng có nhiệm vụ của tôi, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn. Tám giờ hôm nay, tôi sẽ đến uống trà ở mái đình ven sông, mười giờ tôi sẽ đáp máy bay về Thương Minh. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi câu trả lời tôi muốn. Nếu không, sau mười giờ tôi rời khỏi Giang Thành, đế quốc thương nghiệp mà Dương Hoa tạo nên, cô và tất cả những người bên cạnh cô đều sẽ hóa thành bong bóng, tan tành mây khói! Cô hiểu chưa?”.

Nói xong, ông ta cúp máy.

Tô Nhu như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ…

Phịch!

Tô Nhu ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng nhợt đến dọa người, cả người không kìm được mà run rẩy.

Lâm Chính vội vàng dìu cô dậy.

“Làm sao đây? Làm sao đây?”.

Tô Nhu không khống chế được nữa, tinh thần như đã suy sụp, bật khóc thành tiếng.

Cả đời cô chưa từng đối diện với áp lực lớn như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play