“Cẩn thận”, Thiên Diệp gầm lên, tung một chưởng chặn Mạc Tâm. Mạc Tâm là cung chủ, sao có thể là người mà người thường có thể đối phó được. Hai chưởng đánh va chạm trực diện.

Bùm! Âm thanh nặng nề vang lên. Thiên Diệp bật lùi về sau giống như diều đứt dây. Ông ta ngã sõng soài ra đất. Đợi đến khi đứng lên được thì vùng ngực đã bị hõm xuống, máu tứa ra từ miệng…”

“Hả?”

“Đại nhân”, người của Tử Huyền Thiên sợ hết hồn, vội đỡ ông ta dậy. Các cao thủ của thiên cung Trường Sinh cũng đồng loạt tấn công.

Mọi người ngước nhìn thì mới phát hiện ra những thế lực khác đã bị người của thiên cung điều động tới kịp thời ngăn lại. Toàn bộ hiện trường có vẻ đang nằm trong tầm kiểm soát của thiên cung. Cung chủ dần nắm giữ mọi thứ.

“Đây dù sao cũng là thiên cung, mặc dù có chút bạo loạn nhưng cũng không hề hấn gì. Lần này, không ai thoát được rồi”, Thiên Diệp nhìn chăm chăm về phía trước, nói giọng khàn khàn.

“Phó chưởng môn”, đám đông tập trung lại. Đây đúng là đường cùng rồi. Những gì họ có thể làm được lúc này có lẽ chỉ có kêu gào và rên rỉ mà thôi.

Những thế lực khác vẫn còn đang cố sức lao lên với ý đồ tiếp cận Lâm Chính để lấy Lạc Linh Huyết nhưng toàn bộ người của thiên cung đã ngăn họ lại. Và họ đâu phải là đối thủ của cung chủ.

Đám người Nghiêm Tàng Hải trố tròn mắt nhìn Mạc Tâm đi về phía Lâm Chính. Chấn Hám Sơn nín thở, nói giọng khàn khàn: “Lâm Chính, cậu vốn là thiên tài yêu nghiệt vô song, có cơ hội quá tốt, song cậu lại quá tự cao tự đại. Kết cục ngày hôm nay cũng là do cậu, không thể trách ai được”, nói tới đây, ông ta không ngừng lắc đầu và cảm thán với vẻ bất lực.

Lâm Chính không cho là như vậy, anh chỉ đáp lại: “Tôi đã nói rồi, tôi không có ý định bỏ chạy. Những người này không xứng để tôi phải làm thế. Các người không tin, lại nói tôi tự cao tự đại, không biết điều. Các người không rõ tình hình của mình lúc này thì có. Các người căn bản không hề hiểu con người tôi”.

“Tới nước này rồi mà cậu còn nói như vậy được. Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ”, Chấn Hám Sơn tức giận nhìn Lâm Chính.

Ông ta đột nhiên cảm thấy việc để Thiên Diệp chạy tới đây cứu Lâm Chính là một hành động sai lầm. Một kẻ tự phụ như thế này không đáng để được cứu. Mạc Tâm cũng mỉm cười.

“Cậu ta nếu mà không ngốc và không tự phụ thì sao lại mang theo Lạc Linh Huyết tới đây chịu chết chứ? Ha ha, mọi người cũng đừng tức giận. Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Cung chủ có thể giữ nguyên vẹn thi thể cho các người”.

“Chuyện tới nước này chúng tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Muốn giết thì giết, để xem bản lĩnh của bà tới đâu”, Thiên Diệp hừ giọng, chuẩn bị một trận sống còn.

“Nực cười! Một đám mèo mả gà đồng mà đòi chống lại tôi sao? Các người dựa vào cái gì thế?”, Mạc Tâm bật cười ha ha, tỏ vẻ khinh thường.

Mặc dù Thiên Diệp nhìn có vẻ mạnh nhưng so với cung chủ lúc này thì vẫn còn kém xa, nên đương nhiên bà ta khinh thường.

Thiên Diệp và Chấn Hám Sơn không nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm về phía trước.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Mạc Tâm, bà nói bọn họ là đám mèo mả gà đồng. Vậy trước mặt tôi thì bà là cái thá gì chứ?”

“Ồ?”, Mạc Tâm nheo mắt: “Sao? Cậu cảm thấy tôi không thể đấu lại được cậu à? Cậu đã trúng Lặc Cốt Châm, chẳng còn sống được bao lâu nữa. mặc dù cậu có 20 giọt Lạc Linh Huyết nhưng trước mặt tôi còn chẳng còn ưu thế nào cả. Tôi muốn giết cậu thì quá đơn giản. Có khi trước mặt tôi, cậu còn không bằng đám mèo mả gà đồng ấy chứ…”

“Bà nhìn cho rõ, xem có phải tôi chỉ có 20 giọt Lạc Linh Huyết không nhé?”, anh vừa nói vừa giơ tay lên.

Mạc Tâm sững sờ, đồng tử co lại. Cánh tay anh có những điềm sáng dày đặc. Mỗi một điểm sáng đó chính là một giọt Lạc Linh Huyết. Không ít không nhiều, vừa đúng 30 giọt.

“Cái gì?”, Mạc Tâm run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play