“Đi thôi…”, ông ta ngẩng đầu hét lên với anh.

Nhưng Nghiêm Tàng Hải đã đâm kiếm về phía cổ họng ông ta…

Lúc này trong mắt tất cả mọi người chỉ có mỗi Lâm Chính. Bọn họ cho rằng, Lâm Chính đã trúng phải Lặc Cốt Châm thì sẽ không còn sức chiến đấu nữa. 20 giọt Lạc Linh Huyết sẽ dễ dàng rơi vào tay họ.

Giờ ai mà chặn trước mặt Nghiêm Tàng Hải thì ông ta sẽ giết chết kẻ đó. Ông ta mặc kệ tất cả, cứ giết rồi tính.

Đúng lúc cây đao lao về phía người cản ở phía trước thì…

Vụt…Hai ngón tay vươn ra kẹp chặt lấy nó. Cây đao không nhúc nhích được thêm một phân nào nữa.

“Cái gì?”, Nghiêm Tàng Hải nín thở, nhìn lên. Lúc này ông ta mới phát hiện ra người ra tay chính là Lâm Chính.

Không thể nào…Người này không phải đã bị đám người Mạc Tâm tấn công rồi sao. Tại sao vẫn còn sức mà chặn mình vậy?

Nghiêm Tàng Hải đanh mắt, lập tức phát lực. Thế nhưng…dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể đẩy được thanh đao. Lẽ nào sức mạnh của mình lại không bằng cả tên này? Nghiêm Tàng Hải cảm thấy nghi ngờ.

Lúc này, bàn tay đang ghìm thanh đao khẽ búng nhẹ. Một luồng sức mạnh truyền qua thanh đao chạy dọc cơ thể Nghiêm Tàng Hải.

“Hả?”, Nghiêm Tàng Hải tái mặt, vội vàng buông vũ khí và lùi lại. Nhưng đã muộn…Cơ thể của ông ta bay bật ra sao, ngã mạnh xuống đất, không thể bò lên được. Cả người ông ta trầy trật, trông vô cùng đau đớn.

“Phó minh chủ”, người củ Cô Phong vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải dậy.

Nghiêm Tàng Hải nín thở, cố gắng ổn định khí huyết. Ông ta đang định ra tay một lần nữa thì bỗng nhiên phải khựng lại.Vì có không ít các cao thủ khác đang vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính với cơ thể đầy máu bỗng trở kiên kiên cường không chút sợ hãi. Sức mạnh của anh cực kỳ khủng khiếp. Mỗi đòn tấn công, mỗi cũ đạp đều khiến cho kẻ thù bay bật ra.

Người nào trúng phải đòn tấn công của anh không ngất ngay tại chỗ thì cũng lăn lộn chật vật và rất khó đứng dậy. Bất luận là ai thì cũng đều bị đánh phế.

Quá khủng khiếp. Nghiêm Tàng Hải giật mình, cảm giác da đầu tê dại, làm gì còn dám lao lên nữa. Đám người Thiên Diệp thấy Lâm Chính không chịu rời đi mà còn phản công thì cũng bất ngờ.

“Lâm Chính, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”, Chấn Hám Sơn bò dậy, quát lớn.

“Chấn đại nhân, tôi khuyên các ông mau rời đi đi. Các người mà giúp tôi thì sẽ bị cho rằng cùng một giuộc đấy. Tới khi đó các người bị thương nặng thì tôi không lo nổi đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Cậu…”, Chấn Hám Sơn á khẩu.

“Lâm Chính, chúng tôi mạo hiểm đều là vì cậu. Dù cậu không muốn gia nhập Tử Huyền Thiên thì cũng thôi. Tôi chỉ hi vọng cậu có biết trân trọng tính mạng của mình, trân trọng cơ hội hiếm có này. Cậu đừng nghĩ rằng cậu có từng đó Lạc Linh Huyết thì đã là vô địch. Đối diện với các thế lực hùng hậu này mà cậu vẫn còn ở lại thì sẽ bị chia năm xẻ bảy thôi. Cậu hà tất phải cứng đầu như vậy?”, Thiên Diệp cũng cuống cả lên, vừa chưởng bay một kẻ địch vừa đến lại gần khuyên bảo Lâm Chính.

Tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của Tử Huyền Thiên. Một vài người đứng đầu của các thế lực khác cũng lao về phía Lâm Chính.

“Cẩn thận, mau cản họ lại”, Chấn Hám Sơn hét lớn, cùng vài cao thủ khác của Tử Huyền Thiên lao lên. Thế nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của những kẻ kia. Ngay lập tức họ rơi vào thế hạ phong, căn bản không thể chặn được đám người này.

Cục diện càng lúc càng tệ. Đúng lúc này…

Vụt…Một bóng hình lao ra…Mấy người Tử Huyền Thiên bừng tỉnh. Họ tái mặt.

Đó chính là Mạc Tâm. Bà ta đã ra tay..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play