Bụp!

Một quyền sắt va chạm vào móng vuốt sắc bén đó với tốc độ cực kỳ nhanh.

Là nắm đấm của Lâm Chính.

“Cái gì?”

Trác Côn Huyết thở hổn hển, hắn còn chưa kịp phản ứng thì quyền sắt đã đánh gãy năm ngón tay của hắn, va chạm mạnh vào lòng bàn tay hắn.

Bỗng chốc.

Rắc!

Âm thanh xương gãy vang lên.

Bùm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp trời đất.

Sau đó, cả người Trác Côn Huyết văng ra xa đâm mạnh vào ba cây cột rồng cao lớn của Nhật Nguyệt Tinh Cung khiến nó đổ gãy, sau đó rơi xuống trước cửa cung điện, làm cánh cửa ngã sập xuống, mặt đất tan nát…

Mọi người ngước mắt lên thì thấy Lâm Chính vẫn đứng ở đó và giữ nguyên tư thế tung đòn.

Hả?

Mọi người đều há hốc miệng.

Sau đó Nhật Nguyệt Tinh Cung trở nên tĩnh lặng như tờ.

Trác Côn Huyết nằm ở chỗ cánh cửa nát vụn kia.

Lúc này, một cánh tay của hắn đã gãy hẳn, xương trắng lòi ra ở chỗ khớp, máu tươi chảy không ngừng, gân thịt lộ ra, nhìn rất đáng sợ.

“A!”.

Trác Côn Huyết hét lên thảm thiết, ôm lấy cánh tay bị gãy, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt vặn vẹo.

Ngoài cánh tay bị gãy thì trên người hắn cũng có nhiều chỗ da tróc thịt bong.

Rõ ràng quyền này đã phế luôn Trác Côn Huyết.

Mọi người trợn mắt há mồm, không dám tin vào mắt mình.

Người được tất cả mọi người gọi là thiên tài tuyệt thế như Trác Côn Huyết mà đứng trước Lâm Chính lại yếu ớt như vậy sao?

Quá chấn động!

“Côn Huyết!”.

Gia chủ Trác hoàn hồn, hét lên một tiếng rồi nhào tới.

“Sao lại như vậy được?”.

“Trác sư huynh… thua rồi sao?”.

“Không thể nào! Chắc chắn không thể như vậy được!”.

“Tên Lâm Chính kia… đã dùng thủ đoạn gì vậy?”.

Mọi người dần hoàn hồn lại, nhưng vẫn không thể chấp nhận được cảnh tượng kinh hãi này, những tiếng kêu hoảng hốt và run rẩy không ngừng vang lên.

Cả Nhật Nguyệt Tinh Cung dần trở nên xôn xao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play