“Tôi có học một chút. Lúc còn trẻ thích tiêu ngạo giang hồ nên hay bị thương mà, thế là học nhưng mà không tinh thông, biết chút ít mà thôi”.

“Vậy y thuật của Lâm Chính…thúc bá thấy đạt tới trình độ nào rồi?”, Vệ Tân Kiếm vội vàng hỏi.

Tửu thúc bá trầm mặc. Một lúc sau, ông ta mới nghiêm túc nói: “Tôi cũng không biết miêu tả như nào”.

“Cái…gì cơ à?”, Vệ Tân Kiếm giật mình: “Tửu thúc bá không đùa chứ ạ. Thúc bá không bằng, lẽ nào cả ân sư lúc trước dạy thúc bá cũng không bằng sao?”

“Mặc dù y thuật của tôi không đủ tinh thông nhưng nhãn lực vẫn còn tốt lắm. Tân Kiếm, tôi nói thật vậy, đừng nói là ân sư của tôi mà e rằng tôi chưa từng gặp ai bằng người này luôn”, Tửu thúc bá lắc đầu.

Vệ Tân Kiếm há mồm trợn mắt: “Y thuật của Lâm Chính…lợi hại đến vậy sao?”

“Cậu nghĩ mà xem…trước đó cậu bị thương nghiêm trọng tới mức nào, suýt nữa thì chết. Vậy mà giờ nằm đây đau không đau, lại còn ‘tám chuyện’ được. Vậy còn không đủ thần kỳ sao? Hơn nữa cậu ta cũng không dùng thuốc gì nhiều, chỉ ghim vài cây châm mà đã có hiệu quả như vậy. Nếu không lợi hại nữa thì cái gì mới được gọi là lợi hại đây?”

“Đúng vậy…”, Vệ Tân Kiếm chau mày suy nghĩ. Một lúc sau, anh ta đột nhiên nói: “Tửu thúc bá, thúc bá nói xem nếu cháu học y thuật của Lâm Chính thì thế nào?”

“Ok thôi. Đó là chuyện quá tốt. Nếu cậu có thể học được y thuật của Lâm Chính, trở thành một y võ thì thực sự là hơn gấp trăm lần cái đám đệ tử tự phụ khác của Từ Huyền Thiên”, Tửu thúc bá mỉm cười. “Thế nhưng…giờ nói gì cũng vẫn còn sớm lắm”.

“Tại sao lại còn sớm ạ? Tửu thúc bá, ý của thúc bá là gì?”, Vệ Tân Kiếm không hiểu.

“Bởi vì sư phụ của cậu có thể sống sót rời khỏi Tử Huyền Thiên không thì vẫn còn chưa thể biết được. Vì vậy những gì cậu vừa nói còn hơi sớm”, Tửu thúc bá lắc đầu.

“Cái gì”, Vệ Tân Kiếm bàng hoàng, vội vàng hỏi: “Tửu thúc bá, đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào đám người Chấn Hám Sơn định ra tay với Lâm Chính sao?

“Không phải là Chấn đại nhân mà là tôi thấy Chu Bích Như sau khi rời khỏi hồ Chu Tước thì đã chạy về hướng Thanh Long Cốc rồi”.

“Thanh Long Cốc sao?”, Vệ Tân Kiếm co đồng tử: “Thanh Long đại sư huynh?”

“Tôi đoán có lẽ Chu Tước định nhờ Thanh Long thỉnh cầu lên chưởng môn, để đòi lại công bằng cho cô ta. Nếu chưởng môn xuất quan thì chẳng ai biết được sẽ xử lý Lâm Chính thế nào”, Tửu thúc bá khẽ nói.

Vệ Tân Kiếm tái mặt, anh ta suy nghĩ một lúc rồi vội vàng nói: “Tửu thúc bá, Tân Kiếm xin thúc bá một việc có được không?”

“Sao thế? Cậu định bảo tôi khuyên sư phụ của cậu rời đi sao?”

“Tân Kiếm đã nói rồi, dù thế nào thì Lâm Chính vẫn là sư phụ của cháu”.

“Thế nhưng có thể khuyên được sư phụ của cậu hay không đây? Trước đó tôi đã đưa cậu ta ra tận sơn khẩu rồi mà cậu ta vẫn chuồn vào. Cậu ta mà không muốn đi thì ai nói lại được?”

“Điều này…”

“Tôi nói này, thôi thì để coi tạo hóa của cậu ta đi”, Tửu thúc bá lắc đầu.

Vệ Tân Kiếm thở dài, không nói gì nữa. Lâm Chính đang ung dung phơi nắng bên ngoài cửa và uống trà.

Cỏ Tam Thánh nằm trong tay, Lâm Chính có thể về trị thương cho chính mình được rồi. Sự việc thuận lợi hơn kế hoạch của anh nhiều. Vậy nên đương nhiên tâm trạng của anh khá tốt.

Thế nhưng Thu Phiến vẫn cảm thấy bất an. Cô ấy nhìn Lâm Chính, bặm môi và cuối cùng vẫn phải lên tiếng.

“Lâm đại ca…Anh…rốt cuộc là thế nào vậy? Sao anh đột nhiên trở nên lợi hại như vậy chứ?”, Thu Phiến thận trọng hỏi.

Có thể đánh bại được Chu Tước, đối với Thu Phiến mà nói đã là một điều không tưởng. Vậy mà Lâm Chính lại còn chấn nhiếp được cả Chấn Hám Sơn…Thu Phiến thật không dám tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play