Chấn Hám Sơn giật mình. Ông ta suy nghĩ rồi ý thức ra được điều gì đó: “Cỏ Tam Thánh không phải dùng để trị thương. Với y thuật của cậu mà muốn chữa cho Tân Kiếm thì cũng chẳng phải chuyện gì khó. Có lẽ cậu dùng cho mình thì đúng hơn có phải không?’

“Ông không cần quan tâm”, Lâm Chính không định giải thích.

“Ha ha, cuối cùng thi tôi cũng hiểu ra rồi. Cậu lấy danh nghĩa đòi công bằng cho Tân Kiếm nhưng cũng vì là để lấy thuốc này đúng không, nếu không sao đang yên đang lành cậu lại tới đây, đứng ra vì một người đệ tử chỉ nhận qua lời nói xuông chứ? Xem ra giờ tất cả mọi thứ đã khá rõ ràng rồi….”, Hám Sơn bật cười.

Lâm Chính không nói gì. Vì đúng là như vậy. Anh đứng ra đòi công bằng cho Tân Kiếm là vì cỏ Tam Thánh.

Thực ra trước đó khi Vệ Tân Kiếm bị ngược đãi thì anh luôn đứng bên cạnh quan sát. Bởi vì nếu Vệ Tân Kiếm không bị hành hạ thì anh đâu có cớ gì để ra tay?

Dù cho Chấn Hám Sơn có nhận ra mục đích của anh thì cũng chẳng sao. Vì anh đang thắng về lý.

“Được, nếu cậu Lâm đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ làm. Có điều cỏ Tam Thánh không phải thứ tầm thường, tôi phải bẩm báo lên bên trên đã. Trước mắt chưởng môn không có ở đây, tôi phải báo cáo cho phó chưởng môn. Cậu đợi chút”.

“Bao lâu?”

“Một tiếng là được. Tôi có thể cho người đưa cậu đi nghỉ ngơi và cũng tiện để trị thương cho Tân Kiếm”.

“Được”, Lâm Chính đáp lại.

“Cậu Lâm xin mời bên này”, Chấn Hám Sơn mỉm cười.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, cõng Vệ Tân Kiếm và nói: “Thu Phiến, chúng ta đi”.

Bịch! Vệ Tân Kiếm được Lâm Chính đặt xuống giường. Anh xử lý sơ qua vết thương cho anh ta, châm vài cây châm: “Tân Kiếm, vết thương của anh không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài tháng là sẽ khỏi hoàn toàn”.

“Cảm ơn…sư phụ…”, Vệ Tân Kiếm đờ đẫn nói.

“Ừm, nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính bước ra khỏi phòng. Vệ Tân Kiếm nhìn anh rời đi, bắt đầu suy nghĩ. Người này thật sự là sư phụ của mình sao? Một người có thể đánh bại cả Chấn Hám Sơn? Một yêu nghiệt trẻ vô cùng…

Giờ anh ta làm sư phụ của mình có vẻ cũng không tệ lắm. Huống hồ anh ta còn sở hữu y thuật thần kỳ như vậy, đâu phải dạng người thường có thể so sánh được. Vệ Tân Kiếm bỗng có cảm giác kỳ lạ.

Lúc này, cánh cửa được đẩy ra, Tửu thúc bá bước vào.

“Tửu thúc bá!”, Vệ Tân Kiếm vội vàng hô lên.

“Tân Kiếm vẫn ổn chứ?”, Tửu Thúc bá bước tới.

“Vừa rồi Lâm Chính đã châm cứu cho cháu, giờ tốt hơn nhiều rồi, cơ thể không còn đau nhiều nữa”, Vệ Tân Kiếm mỉm cười.

“Vậy sao?”, Tửu thúc ba chau mày, khẽ ấn vào cơ thể của Vệ Tân Kiếm như đang kiểm tra. Một lúc sau, ông nín thở.

“Tửu thúc bá sao vậy?”, Vệ Tân Kiếm nghi ngờ hỏi.

“Lợi hại quá, lợi hại quá…”, Tửu thúc bá lầm bầm.

“Cái gì lợi hại ạ?”, Vệ Tân Kiếm hỏi tiếp.

“Y thuật chứ còn cái gì được nữa”, ông ta trợn ngược mắt nhìn.

Vệ Tân Kiêm không hiểu: “Tửu thúc bá, cháu nghe nói lúc thúc bá còn trẻ cũng học về việc trị thương, chắc là thúc bá cũng có tìm tòi nghiên cứu về vấn đề này phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play