“Không cần khách sáo, tôi cũng được người khác nhờ cậy đến đây”, ông lão thuận miệng nói, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Lâm Chính không để tâm, nhưng nhìn con đường ở phía trước, anh lại nhíu mày: “Tiền bối, hình như đây là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên? Người muốn đưa chúng tôi đi đâu? Người đi nhầm đường rồi sao?”.

“Yên tâm, tôi không đi nhầm đường! Đây đúng là đường rời khỏi Tử Huyền Thiên, đúng là tôi đang có ý định đưa hai người rời khỏi đây”, ông lão nói.

“Rời khỏi đây? Vì sao?”.

Hai người đều nghi hoặc.

“Không rời đi thì còn làm gì? Các người nghĩ mình là ai mà dám gây sự ở Tử Huyền Thiên? Không sợ chết không chỗ chôn thân hay sao? Mau đi cho tôi!”, ông lão hơi mất kiên nhẫn, thái độ khác hoàn toàn với trước kia.

Lâm Chính nghe vậy thì ngăn ông lão đó lại, nói: “Ông cụ, có phải Vệ Tân Kiếm nhờ ông đến đây không?”.

“Cậu còn biết là Vệ Tân Kiếm nhờ tôi đến? Nhóc, cậu suýt hại chết Tân Kiếm rồi! Người của Tử Huyền Thiên đều nói nó là gian tế do thiên cung Trường Sinh phái đến! Vốn dĩ nó khăng khăng không thừa nhận, cộng thêm tôi ở bên cạnh nói giúp vài câu, chuyện cũng đã hạ nhiệt. Nhưng rồi cậu đột nhiên đến đây khiến hoàn cảnh của nó càng nguy hiểm hơn. Cậu không đi, e là nó còn không giữ được mạng! Vì vậy, cậu hãy mau đi đi, nếu không, nó có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch mối oan!”, ông lão lập tức quát lên.

“Hóa ra là vậy…”.

“Đứa ngốc đó, tôi đã đề nghị nó bắt cậu lại, sau đó giao cho cấp trên, rửa sạch tội danh của mình. Nhưng nó lại nói hành vi khi sư diệt tổ như vậy nó không làm được, thế nên đã quỳ xuống cầu xin tôi đưa cậu đi! Nhóc, cậu đừng phụ tấm lòng của Vệ Tân Kiếm, mau đi đi!”, ông lão thở dài, nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính sửng sốt, hơi khó hiểu.

Anh không ngờ Vệ Tân Kiếm lại suy nghĩ cho một người sư phụ hờ là anh!

“Đi thôi!”.

Ông lão dẫn Lâm Chính ra ngoài cửa khe núi, xua tay, sau đó quay người rời đi.

Lâm Chính đứng sững tại chỗ, nhíu mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh Lâm, chúng ta về thôi”, Thu Phiến vội nói.

Lâm Chính nhìn cửa khe núi, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không đáp lại.



Binh!

Binh!

Binh!



Những tiếng động nặng nề vang lên.

Một người đàn ông trên người đầy máu bầm đang luyện công ở võ trường.

Anh mắt người đàn ông sắc bén, vẻ mặt lạnh băng, hai cánh tay nổi gân xanh, vung quyền đánh vào cột gỗ ở trước mặt.

Mỗi một quyền đánh xuống giống như dùng hết toàn bộ sức mạnh của anh ta.

Nếu đến gần một chút sẽ nhận ra những “cột gỗ” đó được đúc bằng sắt thép, nhưng bên trên có nhiều dấu vết nhàn nhàn nhạt, có thể thấy sức lực của người đánh vào “cột gỗ” lớn đến thế nào.

Tiếng động kịch liệt thu hút ánh nhìn của nhiều đệ tử ở võ trường.

Bọn họ nhìn tới từ xa, châu đầu ghé tai thảo luận, chỉ trỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play