Một quyền của Lâm Chính đã vượt trên cả thực lực của điện chủ mười điện ở thiên cung Trường Sinh!

“La các chủ!”.

Các đệ tử của Tử Huyền Thiên hoảng loạn chạy vào trong, dìu La Man dậy.

Người đàn ông trung niên đó vừa kinh ngạc vừa tức giận, đột nhiên rút kiếm quát: “Bắt cậu ta lại cho tôi!”.

“Vâng!”.

Các đệ tử hô lên, lại run lẩy bẩy, không dám xông lên.

Một người có thể đánh La Man nằm sấp chỉ bằng một quyền thì đâu phải người bình thường? Bọn họ xông lên còn không phải là đứng chịu đòn hay sao?

“Các người còn sững ra đó làm gì? Lên đi!”, người đàn ông trung niên thấy các đệ tử đều do dự hoảng sợ thì càng tức giận, liên tục thúc giục.

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn cắn răng chuẩn bị bổ nhào tới.

Đúng lúc đó, một tiếng quát vang lên.

“Dừng tay!”.

Tất cả mọi người lập tức dừng lại.

Người đàn ông trung niên nghiêng đầu nhìn.

Một ông lão mặt mày đỏ bừng, thắt lưng đeo một hồ lô rượu, đang chạy bước nhỏ tới.

Đầu tóc ông lão rối bời, da mặt đỏ bừng, thể trạng hơi béo, người đầy mùi rượu.

Nhìn thấy người đó, không ít đệ tử đều để lộ vẻ kính nể, vội vàng chắp tay hành lễ, kể cả người đàn ông trung niên kia.

“Bái kiến Tửu thúc bá!”. . Truyện Full

“Tửu thúc bá, sao người lại đến đây?”, người đàn ông trung niên lập tức tiến tới hành lễ.

Ông lão da mặt đỏ bừng lại hừ một tiếng: “Ai cho các người vô lễ như vậy? Đây là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên sao? Nếu để người ngoài biết, chúng ta sẽ bị chê cười mất!”.

“A…”, người đàn ông trung niên không biết trả lời thế nào.

“Cậu ta ngông cuồng như vậy, cần gì phải lễ độ với cậu ta?”, La Man cả người nhếch nhác được đệ tử đỡ dậy, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi: “Sao có thể nhân nhượng cho loại người không biết điều này? Tửu thúc bá, tôi phải giáo huấn cậu ta!”.

“La các chủ, có lẽ giữa mọi người có hiểu lầm gì đó, nhưng tôi thấy đây là chuyện nhỏ, các chủ không cần phải để trong lòng”, ông lão thờ ơ nói.

“Tửu thúc bá, ông có ý gì? Ông định bảo vệ người này sao?”, La Man nghe ra được ý tứ của ông lão, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Sao? Nếu tôi thật sự bảo vệ người này, các chủ có ý kiến gì không?”, ông lão đột nhiên ngẩng đầu, nhìn La Man.

Vẻ mặt La Man lập tức biến đổi, muốn nói lại thôi.

“Cậu ấy là khách của tôi, để tôi tiếp đãi, phía chưởng môn lát nữa tôi sẽ đi giải thích”.

Nói xong, ông lão nói với Lâm Chính: “Hai người đi theo tôi! Đừng sợ!”, sau đó thì đi ở phía trước dẫn đường.

Lâm Chính mỉm cười, liếc nhìn Thu Phiến rồi đi theo sau.

Thu Phiến cũng vội vàng chạy theo.

Trên con đường âm u tĩnh lặng.

Lâm Chính đuổi theo ông lão đi ở phía trước, vừa chắp tay vừa mỉm cười nói: “Cảm ơn ông cụ đã giải vây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play