“Bị cháy rồi”.

Thu Phiến tái mặt, vội vàng hét lớn: “Cháy! Cháy rồi! Mau đi dập lửa!”

Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử xung quanh lập tức chạy tới. Thế nhưng khi bên này vừa mới bốc hỏa…Thì phía bên Lang Gia Điện cũng có một cột khói bốc lên.

“Cháy rồi!”

“Lang Gia Điện cũng cháy rồi. Mọi người mau đi dập lửa”.

Tiếng hô hào vang lên bốn phía, có không ít các đệ tử chạy về hướng Lang Gia Điện. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, trong một thời gian ngắn, phía Nam, Bắc, Tây đều bốc khói. Tất cả đều vô cùng đột ngột.

“Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có nhiều nơi bị cháy thế này chứ?”, Thu Phiến sững sờ.

Cô ấy phát hiện ra những nơi này không chỉ bị cháy mà còn truyền tới những âm thanh của tiếng đồ đạc va chạm và có cả tiếng chém giết.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Thu Phiến run rẩy nhìn Lâm Chính: “Lâm đại ca chúng ta vào trong thôi, không biết là chuyện gì mà tình hình lại trở nên hỗn loạn như thế này”.

Thế nhưng cô ấy vừa nói xong thì một đệ tử toàn thân đẫm máu đã chạy tới.

“Á”, Thu Phiến hét lớn, nhận ra người này vội nói: “Trương sư huynh…anh…anh sao thế này?”

“Sư muội, điên rồi, tất cả bị điên rồi”, người họ Trương kia vừa ôm đầu sợ hãi vừa gào lên: “Rất nhiều các đệ tử bên trong đều phát điên rồi. Bọn họ đột nhiên phóng hỏa, đột nhiên giết người loạn xạ. Giờ phía bên đó máu chảy thành sông rồi, tôi may mắn thoát ra được. Cứu với. Cứu với”.

Nói xong người này mặc kệ Thu Phiến, cứ thế cắm đầu bỏ chạy. Thu Phiến sững sờ.

“Không phải chúng ta vừa từ đó trở về sao? Lúc nãy vẫn còn đang yên đang lành cơ mà…sao đột nhiên lại thành ra thế này chứ?”, cô gái lầm bầm, không dám tin.

Bỗng có một giọng nói vang lên: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, chẳng qua tôi không muốn dựa vào việc ăn trộm để có được thứ tôi cần. Giờ tôi chuẩn bị cướp”.

Thu Phiên giật bắn người. Người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính.

Cướp sao?

Thu Phiến sững sờ nhìn Lâm Chính, đầu óc ong ong.

“Lâm đại ca, ý của anh…là gì…lẽ nào..mọi chuyện đều do anh làm sao?”, cô ấy chất vấn.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính không hề giấu diếm: “Tôi bảo cô đưa tôi đi dạo quanh thiên cung là vì muốn ghim châm cho những người đó, tạo nên sự hỗn loạn. Tôi biết phương pháp thi triển “Vô Hình Châm”, có thể lẳng lặng phóng châm. Đồng thời sử dụng những loại thuốc của Ngũ tôn trưởng tạo ra được loại độc khiến người ta phát điên tạm thời và bôi lên mỗi cây châm. Các đệ tử bị đâm trúng sẽ không cảm nhận được bất cứ điều gì. Dưới sự ảnh hưởng của độc tố, bọn họ sẽ phát điên, tàn sát lẫn nhau. Cô không cần lo lắng, những người ở quanh chỗ này thì tôi không hề làm gì họ hết”.

“Cái gì?”, Thu Phiến bàng hoàng.

Cô ấy chưa từng nghe thấy chuyện nào khủng khiếp như thế. Chẳng trách Lâm Chính lần nào đi một lượt về xong cũng toát mồ hôi hột, mặt tái mét. Có lẽ là do việc phóng châm gây hao tốn quá nhiều sức lực.

“Lâm đại ca, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Từ Bi Thất được canh chừng hết sức nghiêm ngặt, dù tôi biết cách xâm nhập vào thì việc làm đó cũng khó như lên trời. Nhưng giờ thì khác rồi. Thiên cung Trường Sinh đã trở nên hỗ loạn, giờ là lúc xâm nhập vào một cách thích hợp nhất. Tôi không định ăn trộm nhưng lúc này việc xông vào Từ Bi Thất đúng là lựa chọn tuyệt vời”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play