Sau khi sự việc ở đài Y Thánh kết thúc, Đại tôn trưởng xuất quan thì bà cụ Ôn cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.

Thế nhưng chuyện này không gây ra vấn đề gì lớn ở thiên cung. Có lẽ các vị tôn trưởng ở đã ém tin xuống. Chỉ hai ngày thôi mà thiên cung đã trở lại bình thường rồi.

Chỉ có Lâm Chính là vẫn không thể bình thường được. Từ chỗ bà cụ Ôn quay về, mỗi ngày anh đều dưỡng thương ở trong viện. Thu Phiến cũng có tâm sự nhưng không dám làm phiền anh, chỉ phụ trách chăm sóc mỗi ngày cho Lâm Chính.

Ngày thứ ba, hoạt độc trong người Lâm Chính lại phát tác dụng, Thu Phiến vội vàng đi tìm Ngũ tôn trưởng. Ngũ tôn trưởng lại tới muộn và giống như lần trước, lần này bà ta cũng chỉ kiểm soát chứ không thề thải độc.

Lâm Chính có thể khẳng định thiên cung đúng là không định chữa khỏi cho anh. Bọn họ kéo dài thời gian, đợi đến khi hoạt độc ngấm hết vào tận xương cốt của anh thì sẽ tuyên bố là từ bỏ, không thể cứu chữa. Tới khi đó bên ngoài sẽ chỉ cho rằng thiên cũng không chữa được vì đúng là trên thực tế không thể chữa được mà thôi.

“Đúng là vẫn phải dựa vào bản thân thật”.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn Ngũ trưởng lão rời đi và nói: “Thu Phiến, đưa tôi ra ngoài một chút”.

“Hả? Đi đâu?

“Đi dạo xung quanh thiên cung Trường Sinh”.

“Lâm đại ca, không phải tôi không muốn đưa anh đi mà thực sự địa vị của tôi và anh ở trong cung thấp quá, rất nhiều nơi không thể đi được”.

“Không sao! Đi những nơi mà chúng ta có thể đi được”, thấy Lâm Chính kiên quyết, Thu Phiến đành phải đồng ý. Mặc dù Lâm Chính đã rời khỏi đây nhiều năm nhưng mọi thứ ở đây vẫn như thế, không có gì thay đổi.

Điều khiến Thu Phiến cảm thấy kỳ lạ là ở mỗi một địa điểm Lâm Chính đều dừng lại khá lâu, quan sát xung quanh. Tới chạng vạng họ mới trở về.

“Lâm đại ca đừng làm chuyện ngốc nghếch đấy”, Thu Phiến ý thức được điều gì đó bèn thận trọng nói. Rõ ràng là dù cô ấy bị gọi ra ngoài nhưng do căn nhà của bà cụ Ôn cách âm không được tốt cho lắm nên chắc là cô gái vẫn mập mờ nghe được thứ gì đó.

Lâm Chính nhìn cô ấy: “Không cần lo lắng, tôi biết mình làm gì. Phải rồi, thuốc để khống chế hoạt độc mà Ngũ tôn trưởng mang tới để ở đâu? Đưa cho tôi”.

“Trong nhà bếp, tôi chuẩn bị sắc cho anh”.

“Thôi không phiền cô nữa. Thu Phiến, giai đoạn này cô luôn chăm sóc tôi, cô vất vả rồi, hôm nay tôi cảm thấy khá ổn, tôi sẽ tự sắc thuốc”.

“Điều này…”

“Lẽ nào cô cho rằng khả năng sắc thuốc của cô hơn tôi”, Lâm Chính nói.

“Không không, tôi không có ý đó…Lâm đại ca đã nói như vậy…thì tôi đi nghỉ trước vậy”, Thu Phiến vội vàng lên tiếng, rồi cúi đầu đi về phòng.

Lâm Chính đi vào nhà bếp, tìm dược liệu và tự sắc thuốc. Cho tới đêm khuya anh mới dừng lại. Ngày hôm sau, anh dạy sớm và bảo Thu Phiến đưa mình đi dạo tiếp. Thế nhưng đi được một lúc thì anh bắt đầu thở gấp, mặt đổ mồi hôi và tái nhợt.

“Lâm đại ca, anh không sao chứ?”

“Không sao…về thôi…về nghỉ ngơi”, Lâm Chính yếu ớt nói.

“Được”, Thu Phiến đưa Lâm Chính về trong dáng vẻ nghi ngờ.

Thế nhưng hai người còn chưa bước vào trong thì.

Phụt! Một ngọn lửa trọc trời phun lên vô cùng hung dữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play