“Đúng vậy, đáng tiếc Phong Nghiêm kia không phải là anh, nếu không tôi đã mất mạng rồi. Loại tiểu nhân như ông ta đã rất sợ tôi rồi, tôi chỉ hù dọa thêm chút là ông ta sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi”, Lâm Chính nhìn bầu trời đêm đầy sao, mỉm cười đáp.

“Cậu đã trúng mấy phát đạn, e là cũng không sống được bao lâu nữa nhỉ?”.

“Những lời tôi vừa nói không phải đều là nói dối, cây châm bạc dưới cổ tôi quả thực đã phong bế mệnh mạch của tôi, nó có thể giữ mạng cho tôi. Nhưng không có cơ thể võ thần phòng ngự, lại trúng mấy viên đạn, thể lực cạn kiệt, lúc này tôi cũng chẳng còn sức mà hoạt động. Nếu không chữa trị kịp thời thì tôi cũng sẽ chết”, Lâm Chính cười nói.

Đội trưởng đội phán quyết lặng lẽ nhìn Lâm Chính, một lát sau liền lắc đầu thở dài.

“Cậu đúng là đồ điên, tất cả những việc cậu làm đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất thì cậu sẽ muôn kiếp không thể trở mình. Người bình thường sẽ không bao giờ làm vậy, còn cậu không những làm, mà còn làm không chỉ một việc…”

“Thế nên tôi đã thắng”, Lâm Chính đáp.

“Phải”, đội trưởng đội phán quyết không nói gì nữa.

Một người phán quyết ở bên cạnh bỗng nhặt thanh Đường Đao lên, cắn răng nói: “Đại nhân, bây giờ anh không thể động đậy, nhưng tôi thì có thể, để tôi cầm đao qua đó chém cậu ta!”.

“Không cần đâu, chúng ta thua rồi”, đội trưởng đội phán quyết lắc đầu.

“Đại nhân, lẽ nào chúng ta phải từ bỏ phán quyết đối với cậu ta sao?”, người kia không cam lòng.

“Tôi không muốn từ bỏ, nhưng chúng ta đã không làm được nữa rồi. Cậu hãy nhìn xung quanh đi”, đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.

Những người phán quyết sửng sốt, vội nhìn xung quanh.

Phát hiện có rất nhiều người đang tiến tới từ bốn phương tám hướng.

Đây là những người Lâm Chính bố trí ở gần đây từ trước để phong tỏa nơi này.

Lúc này, dù là người phán quyết hay ảnh ngự cũng không còn sức đứng vững, càng đừng nói tới việc đối phó với những người này.

“Được rồi, chúng ta yên tâm lên đường thôi”.

Đội trưởng đội phán quyết nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng cắm thanh Đường Đao ở trước mặt, rồi khoanh chân ngồi chờ chết.

Những người phán quyết khác cũng làm theo.

Nhưng những người mới đến không lập tức giết ngay bọn họ, mà khiêng từng người một lên chiếc xe đỗ ở gần đó.

“Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?”.

Đội trưởng đội phán quyết mở bừng mắt ra, đanh giọng hỏi.

“Tôi không định giết các anh, các anh vẫn còn lợi ích rất lớn đối với tôi”, Lâm Chính yếu ớt nói, được người khiêng lên cáng, đưa lên một chiếc xe cứu thương.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe phóng đi mất.

“Khốn kiếp!”.

Đội trưởng đội phán quyết nổi giận, định cắn lưỡi tự sát.

Hắn biết ý định của Lâm Chính, và quyết không để bản thân chịu nhục.

Nhưng hắn vừa cử động đã bị một cây châm bạc đâm vào người, khiến hắn bất động.

“Ông là ai?”.

“Tôi tên là Long Thủ! Cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời thầy đi, đừng có nghĩ quẩn, bởi vì cho dù cậu có chết, thì chắc chắn thầy vẫn có thể cứu sống cậu, tội gì phải sống không bằng chết chứ?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play