Nhưng anh vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.

“Chuyện gì thế này? Sao… sao cậu lại không chết?”, Phong phó bang chủ toàn thân run rẩy, trợn tròn mắt nói.

“Tại sao tôi phải chết chứ?”.

“Cậu… cậu đã trúng đạn, tại… tại sao vẫn chưa gục xuống?”.

“Tuy tôi không còn cơ thể võ thần, nhưng ông đừng quên tôi là thần y. Tôi là bác sĩ giỏi nhất trên đời này. Ông có nhìn thấy chiếc châm bạc dưới cổ tôi không? Nó đã phong bế mệnh mạch của tôi. Có nó, dù ông có bắn tôi bao nhiêu phát đạn thì tôi cũng không chết được. Ông không giết được tôi đâu!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

“Cái gì?”.

Phong phó bang chủ bị dọa cho đờ người.

Ông ta chưa bao giờ gặp người nào như vậy.

Không, đây đã không thể gọi là người nữa rồi! Đây là ma! Đây là thần!

“Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn!”.

Đúng lúc này, đội trưởng đội phán quyết lớn tiếng quát: “Cậu ta chỉ đang hư trương thanh thế thôi! Khí tức sinh mạng trên người cậu ta đang trôi đi rất nhanh! Tôi cảm nhận được điều đó! Cậu ta chỉ đang cậy mạnh thôi, chứ không cầm cự được lâu nữa đâu! Phong Nghiêm, ông mau bắn thêm mấy phát nữa đi! Bắn thêm mấy phát nữa là cậu ta sẽ chết! Bắn đi!”.

Nhưng… những lời nói của đội trưởng đội phán quyết không thể lọt vào tai Phong Nghiêm được nữa.

Ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, sợ đến cứng người, hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa tè cả ra quần.

Đúng lúc này, Lâm Chính chìa tay ra.

“Phong Nghiêm, đưa súng cho tôi rồi đầu hàng, tôi sẽ không giết ông!”.

Phong phó bang chủ nghe thấy thế, toàn thân run rẩy.

Đội trưởng đội phán quyết gào lên: “Phong Nghiêm! Đừng nghe cậu ta! Mau nổ súng giết cậu ta đi! Mau lên!”.

Nhưng dù đội trưởng đội phán quyết nói gì, Phong phó bang chủ vẫn đứng bất động.

Ông ta đã hoàn toàn đắm chìm trong nỗi sợ hãi.

Sự bất tử của Lâm Chính giống như một cơn ác mộng, khiến ông ta mất luôn khả năng suy nghĩ.

Ông ta run như cầy sấy, càng run càng mạnh, càng run càng mất kiểm soát, cuối cùng…

“A!”.

Phong phó bang chủ hét lên, quăng khẩu súng trong tay xuống đất, rồi chạy đi như điên.

Ông ta… đã bị Lâm Chính dọa cho phát điên…

“Đây chính là thần y Lâm sao?”.

Đội trưởng đội phán quyết thở dài một tiếng.

Hắn biết hôm nay mình chết là cái chắc.

Không ai có thể cứu được hắn nữa…

Phong phó bang chủ vừa đi.

Phụt!

Lâm Chính phun ra một ngụm máu lớn, sau đó ngã phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

“Quả nhiên đúng như tôi nói, cậu đang cậy mạnh thôi”, đội trưởng đội phán quyết trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play