“Nhanh, ra ngoài xem sao!”, Sở Thái nóng lòng quát lên.

Đệ tử ở phía sau vội vàng chạy ra khỏi câu lạc bộ.

Chốc lát sau, một đệ tử vội vã chạy vào.

“Không hay rồi! Không hay rồi! Sở trưởng lão, có chuyện rồi!”, đệ tử đó tái mặt, hoảng sợ hét lên. . truyện ngôn tình

“Có chuyện gì?”, Sở đại sư hạ giọng hỏi.

“Quanh câu lạc bộ đột nhiên có rất nhiều chiếc xe chạy tới, nhiều người đã xông vào đây bao vây câu lạc bộ, quan trọng là…”.

“Là gì?”, Sở đại sư cảm thấy sự việc không ổn, lập tức quát hỏi.

“Quan trọng là trong số đó còn có không ít phóng viên!”, đệ tử đó sắp khóc.

Anh ta vừa dứt lời, Sở Thái đã biến sắc.

Phóng viên đã đến… có nghĩa mọi cử động ngày hôm nay sẽ lộ trước công chúng!

Nếu Lâm Chính dám làm bừa vào lúc này… gần như là đưa Dương Hoa lên giàn hỏa thiêu…

“Thần y Lâm…”, Sở Thái vội nhìn sang Lâm Chính.

Lúc này, ông ta cũng không quyết định được, chỉ đành xem Lâm Chính quyết định như thế nào.

Lâm Chính không lên tiếng.

Lúc này, điện thoại của anh rung lên.

Lâm Chính lấy điện thoại ra nghe, đồng thời mở loa ngoài…

“Môn chủ, người của Kỳ Lân Môn đều đã đến Bồ Thành, đợi chỉ thị của cậu”, bên kia điện thoại là giọng nói cung kính.

Đó là giọng của môn chủ Kỳ Lân Môn!

“Hãy đến câu lạc bộ Dạ Lang ngay. Nghe đây, giết hết tất cả những người bao vây câu lạc bộ Dạ Lang cho tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Câu nói ấy tràn ngập sát khí ngút trời!

Giết hết?

Sở Thái ở cạnh cứ tưởng mình nghe nhầm.

Đám người của cô gái đanh đá cũng ngơ ngác.

Tình hình bây giờ cái gì có sức uy hiếp đáng sợ nhất?

Là lời nói con người!

Lời nói con người rất đáng sợ.

Mặc dù đám Nông Hào ăn chơi trác táng, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nhưng không có nghĩa bọn họ ngu xuẩn, không có học thức.

Bọn họ hiểu rõ dựa vào thực lực chắc chắn không thể đối phó với thần y Lâm, do đó bọn họ muốn nhờ vào sức mạnh dư luận buộc Lâm Chính phải nhượng bộ.

Đương nhiên chuyện này không phải do Nông Hào nghĩ ra, mà là cô gái đanh đá đã âm thầm sai người đi sắp xếp.

Cô gái đanh đá hành động rất nhanh, không bao lâu đã tập hợp được gần một nghìn người.

Bọn họ cố tình ăn mặc như người dân bình thường trong thành phố, trên tay không có bất cứ hung khí nào, dường như chỉ đến để xem trò vui, không có sức uy hiếp nào.

Nhưng càng là vậy lại càng không thể đụng vào.

Khi cô gái đanh đá cố ý tìm một nửa số phóng viên ở Bồ Thành đến đây thì đã định sẵn Lâm Chính không thể tùy tiện động vào bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play