Nói xong, Sở Thái không do dự túm lấy vai Nông Hào, sau đó dùng sức, tháo khớp cánh tay anh ta.

“Dừng tay!”.

Cô gái đanh đá ở bên này gào lên đến khản cả giọng.

Nông Hào và Lâm Chính cùng quay sang nhìn cô ta.

“Thần y Lâm, anh không được làm anh Nông bị thương! Nếu không, tôi bảo đảm anh sẽ gặp rắc rối”.

“Cô đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Tôi không uy hiếp, thần y Lâm, có lẽ anh chưa từng đến Bồ Thành chúng tôi, chưa hiểu về chúng tôi cho lắm. Trên thực tế, vừa rồi đã có người gọi điện thoại ra ngoài, theo tôi biết, có lẽ bây giờ đã có ít nhất một nghìn người bao vây chặt chẽ quán bar này. Thần y Lâm, anh thật sự muốn làm lớn chuyện đến mức không thể giải quyết sao? Nếu vậy, nhà họ Nông sẽ thế nào chưa nói, ít nhất đối với anh và Dương Hoa… e rằng sẽ là một sự tổn thất không thể đo lường! Thần y Lâm, tôi khuyên anh một câu, đừng vì một chuyện nhỏ mà để tổn thất lớn!”, cô gái đanh đá lạnh lùng nói.

Đây là cảnh cáo! Cũng là uy hiếp!

Nhưng cô gái đanh đá nói cũng có phần đúng.

Những người bên ngoài chắc chắn sẽ không ăn mặc giống như vệ sĩ, nhất định sẽ ăn mặc như người thường.

Nếu vậy, một khi Lâm Chính làm gì bọn họ thì tính chất sự việc sẽ khác.

Tình thế lúc đó sẽ không đến lượt Lâm Chính quyết định, mà là Chính phủ sẽ can thiệp.

Lâm Chính không có năng lực làm chuyện như vậy.

Dư luận đáng sợ sẽ đè sập Dương Hoa ngay lập tức.

Sức mạnh của Dương Hoa còn chưa mạnh đến mức có thể đối đầu với sức mạnh đó.

Điều đó cũng thành chỗ dựa cho cô gái đanh đá.

Nhưng cô gái đanh đá hoàn toàn không hiểu về Lâm Chính!

Lúc này, Lâm Chính đâu kiêng dè nhiều như vậy? Điều anh muốn là sống theo ý mình, có ơn đền ơn, có thù báo thù!

Dù cho toàn bộ người của Bồ Thành đến đây, anh cũng không quan tâm!

“Tôi dẫn các người đi xem vậy!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Xem cái gì?”, cô gái đanh đá ngạc nhiên hỏi.

“Xem rốt cuộc thủ đoạn của cô có tác dụng với tôi hay không!”, Lâm Chính nói.

Cô gái đanh đá kinh hãi.

“A!”.

Tiếng la thảm thiết đột nhiên vang vọng khắp phòng.

Là Sở Thái!

Ông ta đã dùng đao tay chém vào người Nông Hào.

Nông Hào thét lên đứt ruột đứt gan.

“Tấn công! Tấn công! Giết cho tôi!”.

Cô gái đanh đá nhìn cảnh này không do dự thêm nữa, ra sức gào thét, giống như phát điên.

Trong nháy mắt, người ở xung quanh lấy điện thoại ra gọi vào một số, giống như đang thông báo gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play