“Ai? Dám xâm nhập vào lãnh địa của tôi? Mau quỳ xuống xin tha, nếu không, thi cốt không còn, hồn phi phách tán!”.

Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, sau đó lớn tiếng hô: “Tiền bối, tại hạ theo lời tiền bối đến đây, mong tiền bối thả ân sư Phong Thanh Vũ! Tại hạ cảm kích vô tận”.

“Ồ? Cậu chính là thần y Lâm?”.

Khổ Tình Nữ rõ ràng hơi bất ngờ: “Cậu thật sự dám đến đây? Xem ra tôi xem thường cậu rồi!”.

“Tiền bối có lời, sao tại hạ dám không tuân?”.

“Đừng nói mấy lời hoa hòe, cậu qua đây cho tôi!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.

Lâm Chính cũng không tức giận, đi xuyên qua lâm viên, đến trước một biển hoa.

Lúc này, Khổ Tình Nữ đang đứng trên một cây đại thụ ở chính giữa biển hoa.

Đó là một bà lão tóc bạc lưng còng, đầu tóc bù xù.

Bà ta run tóc bạc da mồi, gầy như que củi, gần đất xa trời.

So với cảnh xán lạn của biển hoa đúng là không ăn nhập gì.

Lâm Chính quan sát bà lão. Bà ta lại không nhìn anh mà ngồi xổm nơi đó, giống như đang bảo vệ một đóa hoa xinh đẹp dưới chân.

“Tiền bối, thầy tôi thế nào rồi?”, Lâm Chính đi tới, thản nhiên hỏi.

“Yên tâm, vẫn chưa chết! Kim Ô Đan đâu?”, Khổ Tình Nữ đứng dậy, bình tĩnh hỏi.

“Tôi phải thấy được người trước!”, Lâm Chính nói.

“Cậu đang mặc cả với tôi?”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nhìn anh, sát ý lộ ra: “Thanh niên, cậu phải nhìn rõ vị trí của mình! Cậu không có tư cách mặc cả với tôi! Mau giao Kim Ô Đan ra đây, nếu không, cậu đợi nhặt xác cho thầy cậu đi!”.

“Nếu vậy thì cả đời này tiền bối cũng không thể lấy được Kim Ô Đan nữa”, Lâm Chính nói.

“Không có nó thì tôi không tìm Kim Ô Đan khác được sao? Ngược lại, một khi con người này chết thì thật sự không còn nữa, tuyệt đối sẽ không có thứ thay thế”, Khổ Tình Nữ cười nói.

“Tiền bối nói hay lắm, nhưng trong vòng một năm ngắn ngủi, làm sao bà tìm được viên Kim Ô Đan thứ hai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Khổ Tình Nữ hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Lâm Chính: “Cậu có ý gì?”.

“Tiền bối, cơ thể bà đã rất già nua, già đến mức chỉ còn lại một năm tuổi thọ. Một năm sau, các cơ quan trong cơ thể bà đều lão hóa, không thể duy trì sinh mạng cho bà nữa! Lúc đó, bà đương nhiên sẽ nhắm mắt xuôi tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu nói bậy!”.

Khổ Tình Nữ như bị chọc giận, gào lên thảm thiết: “Tôi sẽ không chết! Tôi tuyệt đối không chết! Lão già kia còn chưa xuất hiện, tôi không thể chết! Tôi cũng sẽ không chết!”.

Bà ta hơi suy sụp, mắt đỏ lên, sát khí toàn thân cũng trở nên hung mãnh hơn.

“Tiền bối không tin? Vậy thì thật đáng tiếc, tôi hiểu sơ về y thuật, tôi cảm thấy tôi không nhìn lầm đâu”, Lâm Chính nói.

“Cậu hiểu y thuật? Thằng nhóc, cậu nghĩ chỉ mình cậu hiểu y thuật thôi sao? Cơ thể xương cốt của tôi còn tốt lắm! Những năm này tôi luôn dùng dược vật điều hòa cơ thể, sao tôi có thể chỉ còn lại một năm tuổi thọ? Cậu bớt ở đó đe dọa tôi! Nếu cậu còn nói lung tung, bây giờ tôi sẽ đánh nát người cậu, làm chất bổ nuôi dưỡng số hoa này!”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play