“Thần y Lâm đừng khách sáo! Hi vọng sau này có thể giúp đỡ cậu được nhiều hơn. Nhà họ Trang sẵn sàng giúp đỡ thần y Lâm bất cứ lúc nào”, Mã quản gia nói xong bèn cung kính cúi người, sau đó thuật lại toàn bộ đầu đuôi sự việc. Mục đích của ông ta rất đơn giản, chỉ hi vọng có thể giúp được Lâm Chính. Vì dù sao chuyện đã tới mức không thể cứu vãn được nữa. Phiêu Nhai Các sẽ rất hận sơn trang Huyết Kiếm. Nếu có thần y Lâm làm chỗ dựa thì đương nhiên đối phương sẽ phải sợ họ rồi.

Lâm Chính cũng hiểu ý của Mã quản gia. Ông cụ vì thế hệ sau nên đương nhiên anh cũng vui vẻ đón nhận

“Mã quản gia cứ yên tâm. Vậy tôi cáo từ nhé”.

“Thần y Lâm để tôi tiễn cậu”.

“Không cần! Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, sơn trang cần người xử lý. Ông đi bận trước đi”.

“Vậy thì…lão phu không làm phiền thần y Lâm nữa. Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ đưa mọi người tới Giang Thành cảm ơn thần y Lâm”

“Đừng khách khí”, Lâm Chính khẽ gật đầu rồi xuống núi. Ông cụ nhìn theo.

Tới chân núi, xe do Mã Hải sắp xếp đã đỗ bên đường. Lâm Chính đang định lên xe rời đi thì có một nhóm người chạy tới: “Thần y Lâm, xin dừng bước”.

Nghe thấy có tiếng hô, Lâm Chính bèn chau mày. Lúc này anh phát hiện ra đó là Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông.

“Có việc gì không?”, Lâm Chính trầm giọng. Đối với Huyết Ma Tông, anh không thể không cảnh giác. Vì dù sao thì Huyết Nam Ngục cũng chết trong tay anh.

“Y thuật của thần y Lâm tuyệt diệu khiến tôi vô cùng bái phục. Tại hạ muốn xin lỗi những chuyện trước đây đã gây ra cho thần y Lâm”, Huyết Kiêu mỉm cười, tỏ vẻ hối lỗi.

“Mọi chuyện đã qua rồi”.

“Nói vậy thì thần y Lâm không so đo đúng không? Vậy thì tốt quá…chỉ là không biết thần y Lâm có hứng thú tới thăm quan Huyết Ma Tông của chúng tôi không?”, Huyết Kiêu mỉm cười nói.

“Tới Huyết Ma Tông?”, Lâm Chính chau mày: “Có việc gì không?”

“Đúng là có một chuyện nhỏ muốn nhờ thần y Lâm ra tay giúp đỡ. Hi vọng thần y Lâm có thể bớt chút thời gian”.

“Tôi không có thời gian”.

“Thần y Lâm, cậu phải có thời gian mới được”, Huyết Kiêu mỉm cười.

Dứt lời Lâm Chính chau mày: “Ông…đang uy hiếp tôi đấy à?”

Lâm Chính không có thiện cảm nhiều với Huyết Ma Tông. Không những đó là một tông môn tà mà, làm những việc trái với luân thường đạo lý mà riêng việc trước đó Lâm Chính và Huyết Nam Ngục xảy ra xung đột thì Lâm Chính đã không có ấn tượng tốt đẹp gì với tông môn này rồi.

Giao lưu với đám người này, có khả năng chết không có đất chôn không hay. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là anh sợ bọn họ.

“Thần y Lâm hiểu lầm rồi. Tại hạ nào dám uy hiếp cậu. Tôi biết trước đó có những chuyện tôi đã khiến cậu không vui. Tôi xin lỗi cậu”, Huyết Kiêu mỉm cười, rồi phất tay.

Cô gái trước đó khoa chân múa tay trước mặt Lâm Chính trong đại hội kén rể lập tức bước tới cúi người: “Thần y Lâm, trước đó đều do tôi không tốt. Tôi đáng tội chết. Mong thần y Lâm tha thứ”.

“Khỏi cần. Tôi nói rồi! Tôi không có hứng thú với Huyết Ma Tông. Tôi cũng không muốn liên quan gì tới các người. Chúng ta tới đây thôi”, Lâm Chính hờ hững đáp lại rồi quay người rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Huyết Kiêu lại lên tiếng: “Thần y Lâm, nếu như cậu cứ thế rời đi thì sẽ có thêm một kẻ địch và bớt đi một người bạn đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play