“Thật ra là nhà họ Khai của ông đụng vào tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn động vào nhà họ Khai, tôi nghĩ bây giờ tỉnh Quảng Liễu đã không còn nhà họ Khai nữa”.

“Cậu thật mạnh miệng! Chỉ dựa vào cái danh hội trưởng Hiệp hội Y học của cậu sao? Chỉ dựa vào cậu đã thắng bác sĩ Hàn Thành? Hừ, thần y Lâm, nếu chỉ dựa vào những cái đó, e rằng vẫn chưa thể làm gì được nhà họ Khai chúng tôi”, Khai Hoành tức giận nói.

Nhà họ Khai ở tỉnh Quảng Liễu nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ đan xen phức tạp. Những gia tộc lâu năm cũng không dám nói là có thể làm gì được nhà họ Khai, chỉ một bác sĩ Đông y mà có năng lực lớn vậy sao?

“Tôi không ngây thơ như vậy”.

“Vậy cậu dựa vào đâu mà nói lời này?”.

“Dựa vào những người đến từ Giang Thành ngoài kia không phải đến vì Tô Nhu, mà là vì tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Khai Hoành run rẩy cả người, vẻ mặt cứng đờ.

Hóa ra… thần y Lâm chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa!

Nếu là như vậy, tính chất lại khác.

Dù gì tiềm lực của Tập đoàn Dương Hoa quả thực rất đáng sợ.

Bất kể là thuốc nhồi máu não hay thuốc viêm mũi đều có thể nói là loại thuốc mới gây chấn động thế giới, bên trong tiềm ẩn mối liên kết kinh tế rất lớn, hơn nữa còn rất được bên trên chú trọng.

Có lẽ bây giờ Tập đoàn Dương Hoa không làm gì được nhà họ Khai, nhưng chưa tới một năm sau, Dương Hoa chắc chắn có thể trở thành sự tồn tại mà nhà họ Khai không thể sánh kịp.

Chỉ một hội trưởng của Hiệp hội Y học Giang Thành, nhà họ Khai sẽ không quan tâm. Thần y Lâm có danh hiệu vinh dự, nhà họ Khai còn xem trọng. Nhưng nếu là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa… vậy thì đừng nói là nhà họ Khai, trừ gia tộc ở Yên Kinh ra, ai dám xem thường?

“Còn tiếp tục nữa không?”, Lâm Chính hỏi.

Khai Hoành siết chặt nắm tay, nghiến sắp nát cả răng.

Nhưng cuối cùng vẫn thở hắt ra một hơi.

“Nếu là Chủ tịch Lâm, đương nhiên nhà họ Khai chúng tôi không thể không nể mặt… Chủ tịch Lâm, chuyện này… dừng ở đây…”.

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Người khác nể mặt tôi, tôi cũng sẽ nể mặt người đó. Lâm Chính tôi không ngại thêm một người bạn, nhưng phải xem người đó có nắm chắc được hay không”.

Khai Hoành ngây ra một lúc, đột nhiên ý thức được điều gì, vội nói: “Chủ tịch Lâm, có lẽ chúng ta vẫn có thể thương lượng”.

“Lần sau đi, hôm nay tôi chỉ muốn chúc thọ ông ngoại”.

Lâm Chính thản nhiên đáp, sau đó đi ra phía cửa.

“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm…”, Khai Hoành vội vàng đuổi theo.

Giải quyết xong Khai Hoành, chuyện tiếp theo đương nhiên sẽ dễ xử lý.

Tin rằng đám người bên ngoài thấy Khai Hoành bỏ qua thì chắc chắn sẽ nể sợ Lâm Chính, cũng không dám làm gì anh nữa.

Nhưng còn một người khá nan giải.

Đó là Nhiễm Tái Hiền.

Dù gì ông ta cũng là bố nuôi của Khai Giang, hơn nữa còn từ Yên Kinh tới, thân phận địa vị khác biệt. Ông ta cũng vô cùng thương yêu Khai Mạc, nếu ông ta cắn chặt không buông, chỉ giải quyết Khai Hoành thôi thì chưa đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play