“Được! Được! Được! Tất cả ra tay cho tôi! Ra tay! Hôm nay cho dù tôi không còn gì cũng sẽ không tha cho những người này!”, ông cụ Trương đập bàn gầm lên.

Người nhà họ Trương cũng không nhịn được nữa, tất cả xông lên, đang định ra tay.

Nhưng đúng lúc này.

Cốp!

Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Rồi thấy bà cụ Trương ở bên kia bước tới.

“Người nhà họ Trương nghe đây, tất cả lùi lại cho tôi!”.

Người nhà họ Trương thấy thế thì tất cả dừng bước, trợn tròn mắt nhìn bà ta.

“Bà làm gì vậy?”, ông cụ Trương quát.

Bà cụ Trương lừ mắt nhìn ông ta, không thèm quan tâm, sau đó lại nhìn tất cả mọi người xung quanh, chậm rãi nói: “Nếu tất cả mọi người đều ở đây, thì tôi xin tuyên bố một chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, cô gái tên Tô Nhu này không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Trương của tôi nữa!”.

“Bà ngoại!”.

“Mẹ!”.

Tô Nhu và Trương Tinh Vũ đều ngây ra.

Vào nhà trong, Lâm Chính đi đến cạnh bàn, xoay lưng lại với ông Hoành rót trà cho mình, tự mình uống.

“Trong vòng mười giây, nếu cậu không thể cho tôi một lý do để tôi tha cho cậu, tôi bảo đảm khi về đến cục, cậu sẽ chết rất khó coi”, ông Hoành lạnh lùng nói, tay đã siết chặt, bày tư thế có thể bắt bớ Lâm Chính bất cứ lúc nào.

Ông ta không có nhiều kiên nhẫn để tiếp tục kéo dài thời gian với Lâm Chính, nếu không phải không muốn khiến nhà họ Trương quá kích động, ông ta đâu có vào đây?

Nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ lấy một cuốn tập ra đặt lên bàn.

Ông Hoành lộ ra vẻ nghi hoặc, do dự một lúc rồi vẫn đi lên phía trước.

“Hi vọng ông có thể giúp tôi giữ bí mật thân phận của tôi. Vì một vài nguyên nhân, tôi tạm thời không thể để người khác biết chuyện này. Hi vọng ông cũng hiểu cho, cảnh sát Hoành”, Lâm Chính uống ngụm trà, nói.

“Ha, cậu cho rằng cậu có thân phận gì, không phải rành rành ra đó sao? Còn định dọa tôi hay sao?”, Khai Hoành cầm cuốn tập xem lướt qua, khinh thường nói.

Lâm Chính không nói gì.

Khai Hoành nhíu mày, xem cuốn tập đó một lúc, sau đó dần dần lật nhanh xem.

Khi xem đến trang cuối cùng, hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp hơn.

“Cậu… đến từ đâu?”.

Ông ta nghiêm túc hỏi.

“Yên Kinh”, Lâm Chính đặt tách trà xuống.

Khai Hoành lập tức run rẩy cả người.

“Còn đi nữa không?”, Lâm Chính hỏi.

Sắc mặt Khai Hoành thay đổi liên tục, cuối cùng hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Được, lần này tôi coi như là hiểu lầm, nhưng tôi hi vọng cậu cũng đừng đụng vào nhà họ Khai chúng tôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play