Tình hình công ty càng ngày càng xuống dốc, rất nhiều nhân viên lựa chọn nghỉ việc, ngay cả thư ký trước đó cũng không ngoại lệ.

Thư ký tên Tiểu Vũ này là người mới, vừa tốt nghiệp đại học, thế nên yêu cầu không cao, lương có ba nghìn tệ, nên mới được Tô Nhu tuyển vào làm.

Nhưng thư ký Tiểu Vũ này cũng là có mục đích cả.

Tuy hiện giờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan đang đối mặt với việc phá sản đóng cửa, nhưng nó vẫn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Dương Hoa.

Tiểu Vũ nằm mơ cũng muốn vào làm ở Dương Hoa, nhưng mấy lần phỏng vấn đều trượt, bất đắc dĩ chỉ đành vào thực tập ở công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Cô ta nghe nói Duyệt Nhan và Dương Hoa có mối quan hệ rất tốt, nên mong chờ sẽ có ngày thông qua Duyệt Nhan để vào làm ở Dương Hoa.

“Chào anh Lâm”.

Tiểu Vũ xuống xe, mỉm cười chào Lâm Chính.

Cô ta từng nghe nói đến Lâm Chính.

Biết anh là con rể nhà họ Tô, một tên vô dụng bất tài, thậm chí là vua mọc sừng mà cả Giang Thành đều biết.

Nhưng cho dù là vậy, cô ta vẫn mỉm cười và tỏ vẻ cung kính.

Bởi vì dù người này thất bại đến đâu thì vẫn là chồng của Tô Nhu – Chủ tịch của cô ta.

“Chào cô”.

Lâm Chính gật đầu rồi lên xe.

Tiểu Vũ lập tức khởi động xe.

“Đến thẳng sơn trang Thạch Thành đi”, Lâm Chính đóng cửa sổ xe lại, bình tĩnh nói.

Tiểu Vũ hơi sửng sốt, mỉm cười đáp: “Anh Lâm, vừa nãy Chủ tịch gọi cho tôi, bảo tôi đưa anh đi mua một bộ quần áo trang trọng chút”.

“Trang trọng?”, Lâm Chính nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc: “Bộ tôi đang mặc… vẫn chưa đủ trang trọng sao?”.

“Ừm… anh Lâm, bộ vest này của anh chắc là bộ vest Dạ Vương Tử phiên bản giới hạn hàng nhái đúng không ạ? Tuy bộ vest Dạ Vương Tử có độ phân biệt rất cao, nhưng bộ vest Dạ Vương Tử thực sự phải mất 30 triệu tệ cơ. Anh ăn mặc thế này… nếu đến bữa tiệc, sợ là sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác…”, Tiểu Vũ chần chừ một lát rồi nói.

Hàng nhái?

Lâm Chính nhíu mày rồi lắc đầu, bình thản đáp: “Cô không cần lo, cứ đến sơn trang đi”.

“Việc này…”

“Nếu cô thực sự không muốn đi thì hay là để tôi gọi xe đi?”.

“Anh Lâm, anh đừng làm vậy mà, nếu không Chủ tịch Lâm sẽ mắng tôi mất… Thôi được rồi, nếu anh Lâm đã kiên quyết như vậy thì thôi”.

Tiểu Vũ thở dài, chỉ đành mặc kệ.

Chiếc xe tiến thẳng tới sơn trang Thạch Thành.

Trên đường đi, thỉnh thoảng Tiểu Vũ lại liếc nhìn Lâm Chính, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét.

Cô ta thực sự không hiểu tại sao người đàn ông này vừa vô dụng lại vừa cố chấp như vậy?

Cô ta vốn dĩ rất mong chờ bữa tiệc này.

Nhưng tên ngốc này lại kiên quyết đòi mặc một bộ đồ nhái đến.

E là đến nơi, hai người sẽ trở thành trò cười mất.

Tiểu Vũ có chút thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play