“Các ông đã phái người xông vào bệnh viện Tô Dư đang nằm, đúng không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Hắc Ngũ nhíu mày, nhìn Hắc Nguyên.

Hắc Nguyên tái mặt, không dám hé răng nói câu nào.

“Các ông còn phái người dọa dẫm em tôi là Tô Tiểu Khuynh, đúng không?”, Lâm Chính lại nói.

“Chủ tịch Lâm, những chuyện này đều là hiểu lầm, chúng tôi hoàn toàn không biết hai cô gái ấy có mối quan hệ với cậu. Nếu biết từ sớm thì làm sao chúng tôi dám chứ? Cậu yên tâm, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng. Trước đó, tôi xin thay mặt nhà họ Hắc chúng tôi, trịnh trọng gửi đến cậu lời xin lỗi”, Hắc Ngũ cúi người một góc 90 độ.

Không thể không nói Hắc Ngũ này đúng là ranh ma khôn khéo.

Nếu là người khác nghe được chuyện này thì chắc chắn sẽ lập tức chối bay chối biến.

Nhưng ông ta lại thẳng thắn thừa nhận, dứt khoát xin lỗi.

Thái độ này khiến Lâm Chính tức mà không làm gì được.

Nhưng Lâm Chính đến không phải chỉ để nghe mỗi câu “xin lỗi” là xong chuyện.

“Là ai làm?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Việc này…”

Hắc Ngũ do dự.

“Là ai sai khiến?”, Lâm Chính lại hỏi.

Những người xung quanh đều có vẻ mặt khác lạ, Hắc Ngũ suy nghĩ một lát, vội cung kính đáp: “Chủ tịch Lâm, thế này đi, xin cậu chờ cho một lát, tộc trưởng đến chắc chắn sẽ cho cậu câu trả lời”.

“Được, tôi có thể chờ, nhưng nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng, thì tôi mong các ông có thể biết rõ hậu quả”.

Lâm Chính khàn giọng nói, rồi lấy một bao thuốc trong túi áo ra, châm một điếu.

Hắc Ngũ vốn định châm lửa giúp, nhưng bị Nguyên Tinh ở bên cạnh ngăn lại.

Hắc Ngũ sửng sốt, thầm đánh giá Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương, trong lòng không khỏi kinh sợ.

Ông ta không biết hai người này, dù sao bọn họ ở Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái cũng đều thuộc kiểu người không dễ dàng lộ mặt, Hắc Ngũ thấy lạ cũng là điều đương nhiên.

Nhưng ông ta cảm nhận được sự bất phàm từ hai người họ.

Hắc Ngũ rất giỏi nhìn người, tuy hai ông lão này mang lại cảm giác rất bình thường, bình thường đến mức nếu không cố ý để mắt đến thì sẽ không chú ý tới.

Nhưng càng là người như vậy, thì lại càng sâu không thể lường được.

Hai ông lão này là ai?

Tùy tùng của Chủ tịch Lâm sao?

Tại sao trước kia chưa từng nghe nói đến?

Hắc Ngũ giật thót trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nặn ra nụ cười, lùi lại đầy khiêm tốn: “Chủ tịch Lâm, nếu vậy thì tôi xin phép ra ngoài gọi điện thoại, hỏi xem bao lâu nữa thì tộc trưởng sẽ đến”.

Dứt lời liền đi ra ngoài.

Nhưng vừa đến cửa, Tào Tùng Dương bỗng ngăn ông ta lại.

Hắc Ngũ sửng sốt.

“Người trong nhà thờ tổ ở lại đây đi, cứ ngồi chờ là được, đừng đi lung tung”, Tào Tùng Dương bình tĩnh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play