Cục diện đã trở nên mất khống chế.

Hắc Ngũ run lẩy bẩy, đứng ngây ra như phỗng, đầu óc hỗn loạn.

Mọi người trong nhà thờ tổ cũng không rét mà run.

Khoảng ba phút sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng, đeo kính gọng vàng nhanh chân bước vào.

“Chú Ngũ đến rồi!”.

“Chú Ngũ!”.

“Chú Ngũ ạ!”.

“Chú Ngũ!”.

Người nhà họ Hắc ở trong nhà thờ tổ lần lượt chào hỏi, sự kinh hoàng trên mặt đều biến thành mừng rỡ và cung kính.

Hiển nhiên người mới đến là người có thể khống chế cục diện.

“Chủ tịch Lâm?”.

Người đàn ông trung niên nhìn rõ khuôn mặt Lâm Chính, liền nở nụ cười, nhanh chân bước tới, cúi người rồi chìa tay ra: “Chủ tịch Lâm đại giá quang lâm, đúng là vinh hạnh cho nhà họ Hắc của tôi quá! Chúng tôi đón tiếp chậm trễ, mong Chủ tịch Lâm đừng trách!”.

“Ông là ai?”.

Lâm Chính không bắt tay với ông ta, bình thản hỏi.

“Tôi là Hắc Ngũ, xếp thứ năm ở nhánh này của chúng tôi, Chủ tịch Lâm cứ gọi tôi A Ngũ là được! Chủ tịch Lâm, tôi đã báo với các anh tôi, bọn họ biết Chủ tịch Lâm đến nhà đều rất vui mừng, đang nhanh chóng về đây. Chủ tịch Lâm chờ chút, nhà họ Hắc chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu chu đáo!”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.

“Tôi đến để tạ tội, tại sao phải tiếp đãi chứ? Sao nào? Chẳng lẽ nhà họ Hắc cac ông còn muốn sỉ nhục tôi tiếp sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Tạ tội?”.

Vẻ mặt Hắc Ngũ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lâm nói gì vậy? Cậu có tội tình gì chứ? Huống hồ nhà họ Hắc tôi sao có thể bảo cậu đến tạ tội được? Cậu nói đùa rồi!”.

Hắc Ngũ vừa nói vừa thầm nháy mắt với người bên cạnh.

Người kia lập tức hiểu ý, vội vàng chuồn ra ngoài nhà thờ tổ, rồi báo tin với tộc trưởng.

Chuyện lần này hiển nhiên là không dễ giải quyết.

“Ồ, nói vậy là nhà họ Hắc các ông không định bắt tôi tạ tội sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta hỏi.

“Đừng nói là Chủ tịch Lâm không có tội, cho dù có tội thì nhà họ Hắc tôi có tài đức gì để ép được Chủ tịch Lâm tạ tội chứ?”, Hắc Ngũ mỉm cười nói.

“Được rồi, đây là các ông nói đấy nhé, đừng bảo là tôi không cho các ông cơ hội”.

“Vâng vâng vâng”.

Hắc Ngũ vội cúi người, khuôn mặt vẫn nở nụ cười lịch sự.

Mục đích hiện giờ của ông ta là phải giữ cho Lâm Chính bình tĩnh, chờ tộc trưởng và các trưởng lão đến.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.

“Nếu các ông đã không muốn tôi tạ tội, thì bây giờ đến lượt các ông tạ tội với tôi rồi đấy nhỉ?”.

Anh vừa dứt lời, nụ cười của Hắc Ngũ liền đông cứng lại.

“Chủ tịch Lâm, câu nói này… tôi không hiểu lắm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play