Trong nháy mắt Lâm Chính có thể cảm nhận được sức mạnh như vũ bão từ chưởng đánh trông có vẻ bình thường của cô ta.

Lâm Chính giật mình. Hoa Huyền không còn dùng thái cực nữa, mà lúc này dùng cương khắc nhu.

Chuyện gì thế này. Lâm Chính cảm thấy bấn loạn.

Mặc kệ vậy. Anh đanh mắt, dồn toàn lực.

Bụp! Hai chưởng đánh va chạm. Âm thanh nặng nề vang lên.

Lần này Lâm Chính không còn bay bật ra mà lùi về sau, mặt đất tạo ra một vệt dài. Cơ thể anh bị tấn công bởi một luồng sức mạnh ghê người. Đợi đến khi anh đứng vững lại thì.

Phụt! Lâm Chính nôn ra một ngụm máu tươi.

“Hả?”

Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính cũng bất ngờ. Anh hít một hơi thật sâu, ổn định là khí huyết trong cơ thể. Anh kiểm tra thì phát hiện huyết quản của mình đã bị thương. Lâm Chính vội lấy châm ra đâm vào huyệt đạo.

“Thần y Lâm…”, Trương Trung Hoa vội vàng chạy tới, mặt ông ta tái mét: “Cháu không sao chứ?”

“Không sao ạ…người này…mạnh quá”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Cô nhóc đó là sư tỷ của Tinh Xán. Hai cô gái có lẽ cùng được dạy như nhau, sao thực lực lại chênh lệch như vậy chứ?”, Trương Trung Hoa tỏ ra nghi ngờ.

“Cháu cũng không biết”, Lâm Chính thở hắt ra, ánh mắt tối sầm.

“Thần y Lâm, lần này thì anh biết sự lợi hại của Hồng Nhan Cốc chúng tôi rồi chứ?”, Tinh Xán cười đắc ý.

“Không phải là thái cực rồi đúng không?”, Lâm Chính nhìn Hoa Huyền.

“Đương nhiên là không phải”.

“Vậy là gì?”

“Thiên Cương Thuật”.

“Thiên…Cương Thuật?”

“Học thuật của Hồng Nhan Cốc muôn màu vạn trạng. Tôi không hề nói là tôi chỉ biết mỗi thái cực”, Hoa Huyền thản nhiên nói.

“Hóa ra là vậy…

Lâm Chính im lặng gật đầu: “Xem ra tôi phải nghiêm túc hơn nữa rồi”.

“Đúng ra phải làm vậy từ đầu đấy. Thần y Lâm, tôi cũng rất hi vọng có thể được biết tới khả năng y võ của anh”, Hoa Huyền điềm đạm nói.

Lâm Chính không nói gì chỉ lấy ra một cây châm. Anh đâm cây châm lên cánh tay mình. Đồng thời cũng kích hoạt Lạc Linh Huyết. Sát khí hừng hực trỗi dậy từ cơ thể anh, khiến anh trở nên vô cùng đáng sợ.

Nhà họ Trương chỉ cảm thấy vô cùng khó thở. Họ vội vàng lùi lại.

“Bố…chuyện gì vậy?”, Trương Hoa Ca run rẩy hỏi.

“Đừng nhiều nữa, mấy đứa mau rời khỏi đây đi”, Trương Trung Hoa khẽ quát.

“Vậy còn bố thì sao?”

“Lát bố đi sau”, Trương Trung Hoa đanh giọng.

Người già và trẻ nhỏ đều rời đi cả, chỉ còn lại vài người ở bên cạnh ông cụ.

“Sư tỷ cẩn thận, giờ gã này không còn giống trước đó nữa”, Tinh Xán nhìn Lâm Chính và kêu lên.

“Không sao, chiêu tiếp theo, chị sẽ hạ gục anh ta”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play