Hoa Huyền bước ra sau núi, nhìn cảnh tượng đổ nát trước mặt thì đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá.

Đợi Lâm Chính có mặt, cô ta bèn đứng thẳng người. Cô ta cũng chẳng bày tư thế gì, chỉ đứng đó giống như đang chờ đợi.

“Thần y Lâm…có thể ra tay được rồi”, Hoa Huyền khẽ nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu. Anh cũng chẳng hề do dự, cứ thế tung một cú đấm lên phía trước.

Anh không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngoc. Đã ra tay là dồn toàn lực. Cú đấm mạnh hơn đòn tấn công trước đó dành cho Tinh Xán nhiều.

Nhà họ Trương kinh hãi. Cô gái xinh đẹp có lẽ sẽ bị thương nặng mất thôi.

Thế nhưng…Hoa Huyền vẫn đứng im với vẻ mặt dửng dưng giống như không nhìn thấy cú đấm đang lao tới.

Khi nắm đấm sắp giáng xuống người cô ta thì Hoa Huyền hành động. Cô ta không hề né đòn, chỉ giơ ngón tay nhỏ bé của mình lên nhắm thẳng vào cú đấm như muốn cản lại.

“Cái gì?”

Cô ta chán sống rồi sao? Tinh Xán dùng tay đỡ đòn của Lâm Chính, kết quả là bị gãy cả nắm ngón tay. Hoa Huyền dùng ngón tay thì còn khiếp hơn. Nếu mà bị trúng đòn này thì khác gì tay bị nát bấy nhầy.

Có nhiều người sợ quá phải nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tiếp. Thế nhưng khi cú đấm va chạm với ngón tay của Hoa Huyền thì.

Bụp!

Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Ngay sau đó cả người Lâm Chính bay bật về sau như một mũi tên.

Rầm! Anh đập mạnh xuống một đống đổ nát. Cả người Lâm Chính bị vùi lấp bên trong lớp đất đá.

“Á”

“Thần y Lâm!”

“Cậu không sao chứ?”, người nhà họ Lâm vội vàng lao lên.

“Mau, lật đất đá lên, cứu thần y Lâm”, Trương Trung Hoa mặt tái mét, vội hét lớn.

Rầm! Đúng lúc này, đất đá bay tung, Lâm Chính bước ra từ đống đổ nát.

Nhà họ Trương dừng bước. Lâm Chính có vẻ không bị sao, chỉ là người đất bụi bặm mà thôi.

“Lâm Chính…thần y Lâm, cháu không sao chứ?”, Trương Trung Hoa suốt ngày gọi nhầm.

“Cháu không sao?”, Lâm Chính kêu lên. Anh nhìn chăm chăm Hoa Huyền: “Sức mạnh mà cô vừa sử dụng là…xảo kình đúng không? Thế nhưng có hơi khác xảo kình thông thường! Xảo kình của cô tinh tế hơn nhiều, không hề đơn giản…rốt cuộc là gì vậy?”

“Không phải thứ gì ghê gớm. Thái cực, thần y Lâm nghe qua rồi đúng không?”, Hoa Huyền điềm đạm nói.

“Thái Cực sao?”

Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Thái cực lợi hại như vậy cơ à? Anh cũng đã từng gặp những những người luyện thái cực, nhưng giống như Hoa Huyền thì anh chưa gặp bao giờ.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh trở nên nghiêm túc hơn, tay lúc này hóa thành chưởng, tấn công Hoa Huyền.

Xảo kình sao? Lấy nhu khắc cương chứ gì? Lâm Chính cũng biết chứ bộ.

Anh đạp bằng rất nhiều tông phái võ môn, học được tinh túy của họ. Mặc dù anh không hiểu nhiều về các bộ võ tuyệt học nhưng dù sao thì tinh túy của các môn võ học phần nhiều cũng nằm trong tay anh cả.

Man kình, xảo kình, khí kình anh đều biết.

Tuy nhiên khi Lâm Chính vừa tung chưởng tới thì Hoa Huyền vẫn không hề né đòn, cô ta giơ một tay lên, ngón tay khẽ cử động, hóa thành chưởng rồi đối đầu trực diện với Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play