“Nhưng nếu là thật thì…”

“Không có “nếu thì” đâu bố. Chủ tịch Lâm thẳng qua là ra dẻ vậy thôi. Chúng ta đừng sợ. Một lát nữa anh ta sẽ tự động thoái lui”, Khánh Văn mỉm cười.

Khánh Dung nghe thấy vậy thì tỏ ra do dự. Cuối cùng ông ta đành gật đầu.

“Được rồi. Bố nghe lời con. Đợi chúng ta có được Cổ Phái, trở nên mạnh hơn thì sẽ không còn sợ tên họ Lâm này nữa”, Khánh Dung bặm môi, hạ quyết tâm.

Khánh Dung đứng dậy, nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, sự việc đã tới nước này thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Tôi chỉ muốn khuyên cậu một câu, không nên quá kích động. Vì như thế thì người hối hận sẽ là chính cậu đấy”.

“Vậy là các người vẫn không chịu nói đúng không?”

“Thần y Lâm, nhà họ Khánh chúng tôi không phải người dễ bị hù dọa đâu”.

“Nói vậy thì có phải là tôi có thể ra tay rồi không?”

“Được, thần y Lâm, mời anh!”, Khánh Văn khẽ nhún vai, bộ dạng trông khá bất cần. Anh ta thấy Lâm Chính sẽ chẳng làm gì được nhà họ Khánh hết. Trừ khi anh ta bị điên.

Tiêu diệt nhà họ Khánh, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Dương Hoa lâm vào tình thế khó khăn thì sẽ chẳng có lợi lạc gì. Anh ta tin rằng thần y Lâm là người thông minh, biết phải làm thế nào.

Lâm Chính không nói gì chỉ lặng lặng nhìn Khánh Văn và bước tới.

“A Văn”, Khánh Dung cảm thấy có gì đó không ổn bèn kêu lên.

“Không sao đâu bố. Chúng ta chỉ cần kiên định, kiên định tới cùng thì chắc chắn thần y Lâm sẽ từ bỏ. Giờ là lúc cần có ý chí mạnh mẽ, ai mà yếu đuối hơn thì người đó sẽ thua”, Khánh Văn mỉm cười.

Khánh Dung suy nghĩ một lúc rồi lẳng lặng gật đầu. Khánh Văn học tâm lý học ở đại học Kiếm Kiều. Đừng thấy anh ta trẻ tuổi mà nhầm, về phương diện tâm lý anh ta có nhiều khi còn phân tích tốt hơn cả Khánh Dung nữa.

Đúng lúc này, người quản gia vội vàng chạy vào với sắc mặt trắng bệch: “Ông ơi, xảy ra chuyện rồi”.

“Xảy ra chuyện gì?”, Khánh Dung giật mình.

Người quản gia vội vàng đưa điện thoại tới. Khánh Dung khựng người khi nhìn thấy số trên màn hình. Ông ta do dự rồi nghe máy.

“A lô…”

“Chủ tịch, vừa rồi có một nhóm người của Dương Hoa tới nói là muốn tiến thành thủ tục bàn giao, hơn nữa một lượng lớn cổ phần của Dương Hoa đã được chuyển cho chúng ta rồi. Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”, người phụ trách ở đầu dây bên kia lên tiếng.

Khánh Dung trố tròn mắt, ông ta vội gầm lên: “Đừng có nhận, không được nhận. Trả hết đi. Mau lên”.

“Dạ dạ…”, người ở đầu dây bên kia sợ hết hồn, vội tắt điện thoại. Người nhà họ Khánh hoang mang.

“Bố! Sao thế ạ?”, Khánh Văn chau mày. Thế nhưng Khánh Dung mặc kệ anh ta, chỉ vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm. Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi”.

Khánh Dung vội vàng kêu lên. Sau khi nhận được điện thoại, ông ta đã hiểu hoàn toàn về thái độ của Lâm Chính. Người này chẳng có gì phải kiêng dè cả. Quyết tâm muốn giết chết Công Tôn Đại Hoàng của cậu ta quá lớn.

Khánh Dung vừa nói xong thì Lâm CHính đã lập tức xuất hiện ngay bên cạnh Khánh Văn, siết cổ anh ta và nhấc lên.

“Anh…”, Khánh Văn chưa kịp nói gì thì một cơn đau mãnh liệt từ vai trỗi dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play