Là một thanh niên mặc vest thẳng thớm.

Thanh niên kia đeo kính, thoạt nhìn rất nho nhã, khuôn mặt có mấy phần tinh nhanh và khí chất trí thức.

“Anh là ai?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Con trai tôi, Khánh Văn!”, Khánh Dung khàn giọng đáp.

“Vậy ông đồng ý với ý kiến của con trai mình sao?”.

“Con trai tôi là du học sinh của đại học Cambridge, thông minh từ nhỏ, tầm nhìn rất xa. Rất nhiều chuyện lớn nhỏ của nhà họ Khánh đều là nó quyết định thay tôi, chuyện này tôi nghe nó”, Khánh Dung khàn giọng nói.

“Ông chắc chứ?”.

“Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ cậu vẫn nên lý trí chút đi!”.

“Xem ra các ông vẫn không tin tôi sẽ từ bỏ Dương Hoa để tiêu diệt các ông sao? Vậy được, nếu đã thế thì tôi sẽ cho các ông biết thái độ của tôi”.

Lâm Chính lạnh lùng đáp, rồi nói vào điện thoại: “Mã Hải, ông nghe thấy hết rồi chứ?”.

“Nghe thấy rồi, Chủ tịch Lâm”, giọng nói của Mã Hải vang lên.

“Được, ông lập tức sắp xếp chuyển nhượng hết cổ phần của Dương Hoa đi”.

“Được, Chủ tịch Lâm, xin hỏi là chuyển nhượng cho ai?”.

“Nhà họ Khánh”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

Nhà họ Khánh sững người. Chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Dương Hoa cho nhà họ Khánh sao?

Vậy khác gì là giao lại Dương Hoa cho bọn họ.

Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lâm Chính muốn chặn đứng mọi suy nghĩ của nhà họ Khánh. Họ cho rằng anh vì Dương Hoa mà không dám động vào họ?

Vậy thì anh tặng luôn Dương Hoa cho họ. Lúc này, họ còn cho rằng anh xem trọng Dương Hoa nữa hay không?

Người nhà họ Khánh kinh ngạc trước cách làm của Lâm Chính. Bọn họ trố tròn mắt nhìn anh. Khánh Dung tái mặt, run rẩy.

“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.

Lâm Chính buông tay ra. Khánh Dung ôm vai, ngã ra đất. Nhưng lúc này ông ta cũng không cảm nhận được cơn đau tới từ vai nữa mà chỉ biết trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.

“Chủ tịch Lâm cậu thật sự muốn ra đòn sát phạt như vậy sao?”

“Tôi đã cho ông cơ hội, cho nhà họ Khánh một con đường sống nhưng các người đã từ chối. Điều này không thể trách tôi được. Cũng không thể trách người khác được”, Lâm Chính châm một điếu thuốc, nói giọng khàn khàn.

Khánh Dung mặt cắt không ra máu. Người nhà họ Khánh cũng nhao nhao chạy tới đỡ ông ta dậy.

“Bố không sao chứ ạ?”

“Ông chủ không sao chứ? Mau gọi bác sĩ điều trị vết thương cho ông chủ”

Đám đông bận rộn xử lý vết thương cho Khánh Dung. Thế nhưng lúc này ông ta nào có tâm trạng để ý tới những điều đó.

“A Văn, mau đi xem xem, xem Mã Hải đã chuyển nhượng cổ phần của Dương Hoa cho chúng ta chưa?”, Khánh Dung vội vàng lên tiếng.

“Bố! Bố nói linh tinh gì vậy, bố thật sự cho rằng chủ tịch Lâm sẽ làm như vậy sao? Anh ta coi trọng Dương Hoa thế nào mà bố còn không biết. Vì Dương Hoa mà anh ta sống chết với cả Cổ Phái cơ mà. Giờ sao có thể vì Công Tôn Đại Hoàng mà giao lại Dương Hoa cho chúng ta được chứ. Bố cảm thấy anh ta sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy chắc?”, Khánh Văn lắc đầu mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play