Mọi người rùng mình ớn lạnh.

Nghe thấy lời bàn tán của những người thuộc các tông tộc thế gia, Băng Thượng Quân mới ý thức được Lâm Chính đã đạt được mục đích.

“Chắc chắn chuyện hôm nay sẽ làm chấn động giới võ đạo Hoa Quốc, người của giới võ đạo còn ai dám không sợ anh ta đây? Lần này thì sẽ không còn ai dám chọc vào anh ta nữa!”, Băng Thượng Quân thì thảo.

“Cũng không biết… hôm nay Công Tôn Đại Hoàng có thể sống sót hay không…”



Một chiếc Mercesed cấp S đang phóng như bay trên đường, tốc độ lên đến hơn 200km/h. Cũng may kỹ thuật lái xe của tài xế không tệ, luồn lách giữa dòng xe mà không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng khiến các tài xế khác và người đi bộ trên đường sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, chửi bới ầm ĩ.

“Nhanh, lái nhanh lên! Lái nhanh hơn nữa đi!”.

Công Tôn Đại Hoàng ở trên xe vừa châm cứu cầm máu vừa gào lên.

“Ông Công Tôn, tôi… tôi đã lái với tốc độ nhanh nhất rồi, nếu nhanh hơn nữa… thì sẽ lật xe mất…”, tài xế cũng vô cùng căng thẳng, hai tay siết chặt vô lăng, run rẩy nói.

“Bị lật thì hãy nói! Nhanh, lái nhanh hơn nữa đi!”, Công Tôn Đại Hoàng hét lên.

Lúc này, ông ta đã như con chim sợ cành cong.

Ông ta không biết lúc nào thì thần y Lâm sẽ đuổi kịp.

“Ông Công Tôn, chúng ta đi đâu đây?”.

Tài xế run bần bật hỏi.

Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.

Lúc này thì ông ta có thể đi đâu chứ?

Về Cổ Phái?

Người của Cổ Phái đã bị ông ta điều đến hồ Ám Long, hiện giờ Cổ Phái trống hoác chẳng còn ai, cho dù về đó cũng không thể chống lại được thần y Lâm. Đến lúc đó, thần y Lâm mà tìm tới tận nơi thì chỉ có đường chết.

Làm sao bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

Công Tôn Đại Hoàng lo lắng đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bỗng dưng.

Két!

Chiếc ô tô phanh gấp, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.

Công Tôn Đại Hoàng ngã chúi về phía trước, ông ta vội vàng vịn một tay vào lưng ghế phía trước, cũng may không bị lao ra ngoài.

Chờ xe dừng hẳn lại, ông ta liền chửi bới: “Cậu làm cái gì thế hả? Ai cho cậu dừng xe?”.

Tài xế không nói gì, chỉ trợn trừng mắt chỉ tay về phía trước.

Công Tôn Đại Hoàng ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện xe của mình đã bị mấy chiếc xe con chặn lại.

“Là người của Dương Hoa sao?”.

Công Tôn Đại Hoàng sửng sốt.

“Yên tâm đi, chúng tôi không phải là người của Dương Hoa, chúng tôi đến để cứu ông!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play