“Tôi… tôi biết sai rồi, đại nhân, xin hãy tha thứ cho tôi!”.
“Xin hãy tha mạng cho tôi!”.
Bọn họ ý thức được mình không phải là đối thủ của người đàn ông tóc trắng, liền lập tức quỳ xuống kêu lên.
Người đàn ông tóc trắng nhìn đám người trước mặt, giơ tay lên chộp.
Rắc!
Tất cả bọn họ đều bị bẻ gãy cổ.
Dưới đất lập tức có thêm mười mấy thi thể.
Không chút nương tay!
Mọi người xung quanh bị dọa cho vội vàng lùi lại.
“Đánh không lại mới xin tha, nếu tôi không phải là đối thủ của các anh, thì các anh có tha cho tôi không?”, người đàn ông tóc trắng lạnh lùng nói.
Mọi người sợ hãi, không dám ho he gì nữa.
Người đàn ông tóc trắng nhìn về phía xa, thấy xe của Công Tôn Đại Hoàng mới đi được chưa bao lâu thì lại quay về, dừng ở gần hồ Ám Long.
Công Tôn Đại Hoàng…
Không chạy nữa sao?
“Ủa? Chẳng phải ông đã chạy rồi sao? Sao lại quay lại thế? Sao nào? Ông muốn quyết đấu một trận với tôi sao?”.
Người đàn ông tóc trắng bình thản nói.
Công Tôn Đại Hoàng xuống xe, vết thương ở bả vai đã được cầm máu bằng châm bạc. Ông ta nhìn người đàn ông tóc trắng, sau đó quát: “Mọi người đừng sợ, hãy giúp tôi giết người này, Cổ Phái tôi sẽ ban cho lợi ích mà mọi người không thể ngờ tới”.
“Ông Công Tôn, người này quá mạnh, chúng tôi không phải là đối thủ”.
“Tuy phần thưởng của Cổ Phái hậu hĩnh, nhưng… nhưng đối với chúng tôi thì tính mạng quan trọng hơn…”
Mọi người run rẩy nói.
“Sao nào? Các cậu muốn chống lại mệnh lệnh của tôi sao? Các cậu muốn đối đầu với Cổ Phái chúng tôi sao?”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng.
Ai nấy biến sắc.
“Việc này…”
Một số võ sĩ bắt đầu dao động.
Người đàn ông tóc trắng thấy thế liền bước tới, bình thản nói: “Không muốn đối đầu với Cổ Phái? Nói vậy là các anh muốn đối đầu với Dương Hoa của tôi sao?”.
“Dương Hoa?”.
“Cậu là thần y Lâm?”.
Bọn họ kinh ngạc kêu lên.
“Đúng vậy!”.
Lâm Chính bình thản đáp, nói rõ luôn thân phận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT