Đòn độc công này quả nhiên khiến mọi người rợn tóc táy!
Ai nấy run sợ thầm nghĩ.
Chỉ có điều…
Khi Tiêu Khải Phong đang tấn công liên tiếp vào người Lâm Chính với thế đánh khiến người ta không kịp thở, bỗng thấy mấy tia sáng lóe lên ở ngón tay Lâm Chính, là mấy cây châm bạc cắm ở mu bàn tay anh.
Sau đó liền thấy gân xanh và mạch máu trên cánh tay anh bỗng nổi lên vô cùng rõ ràng.
Cơ thể khô quắt gầy đét của anh bỗng lại trở nên căng tràn sức sống, còn cường tráng hơn vừa rồi…
“Cái gì?”.
Tiêu Khải Phong biến sắc.
Bốp!
Cú đá của anh ta trúng vào người Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính lật tay vỗ một chưởng rất mạnh vào người anh ta.
“Tiêu Khải Phong không địch lại được thần y Lâm?”.
“Chẳng phải vừa nãy thần y Lâm đã trúng độc của Tiêu Khải Phong rồi sao?”.
“Giải được rồi! Độc của Tiêu Khải Phong… bị thần y Lâm giải được rồi!”.
“Cái gì?”.
Mọi người lấy làm kinh hãi, da đầu tê dại.
Tiêu Khải Phong bò dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Không ngờ anh lại có thể giải được độc của tôi trong nháy mắt như vậy… Quả nhiên có chút bản lĩnh, tôi đã coi thường anh rồi!”.
“Thế này có là gì chứ? Người khiến tôi thất vọng là Tiêu Khải Phong anh đấy! Anh được xưng tụng là Độc Hoàng, mà độc anh dùng… chỉ được thế này thôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói.
Câu nói này của anh đã hoàn toàn chọc giận Tiêu Khải Phong.
“Ha ha ha… Thú vị! Thú vị! Không ngờ Tiêu Khải Phong tôi cũng có ngày bị người ta coi thường! Thú vị! Ha ha ha!”, Tiêu Khải Phong cười lớn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Không ai dám chọc giận anh ta!
Bởi vì những người chọc giận anh ta đều đã đi chầu Diêm Vương cả rồi!
Bao gồm cả thần y Lâm hiện giờ!
“Xem ra tôi không giở chút bản lĩnh thì e là thần y Lâm sẽ coi thường tôi mất!”.
Tiêu Khải Phong lau máu tươi ở khóe miệng, rồi cất bước lao về phía Lâm Chính.
Nhưng lần này, hai cánh tay anh ta hóa thành màu đen sì, từng đốm khí ý đen thui dập dờn bay lên, khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng.
“Tử Độc!”.
Tiêu Khải Phong khẽ quát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT