Với tình hình hiện giờ thì rõ ràng Lâm Chính không phải là đối thủ.
Thế cục nghiêng hẳn về một bên.
Thần y Lâm đã bị thương đầy mình, còn Độc Hoàng Tiêu Khải Phong vẫn lành lặn không chút tổn hại, chiến cuộc đã được Tiêu Khải Phong nắm hoàn toàn trong lòng bàn tay.
“Khải Phong! Lấy bí tịch trên người cậu ta đi! Bí tịch quan trọng hơn, dù cậu ta có chết cũng không quan trọng”.
Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng bình thản lên tiếng.
“Được”.
Tiêu Khải Phong gật đầu, lập tức vọt về phía Lâm Chính.
Lần này hai bàn tay của anh ta đánh thẳng về phía đầu Lâm Chính.
Chẳng khác nào chụp bóng ném vào rổ.
Nhưng lần này anh ta không phải chụp quả bóng rổ, mà là cái đầu của Lâm Chính.
Anh ta muốn giết Lâm Chính trước rồi sẽ cướp báu vật.
Nhưng đúng lúc hai chưởng của Tiêu Khải Phong đánh tới…
Rắc!
Hai âm thanh giòn giã vang lên.
Chỉ thấy hai bàn tay đang hạ xuống đã bị chặn đứng ở giữa không trung…
Thì ra bàn tay Lâm Chính đã chụp lấy cổ tay Tiêu Khải Phong.
Thế công của anh ta đã bị phong tỏa.
Sức mạnh bị Lâm Chính ngăn lại.
Dù Tiêu Khải Phong nghiến răng nghiến lợi đến đâu cũng không thể chém chưởng tay của mình xuống…
Xung quanh ồ lên.
“Chết tiệt!”.
Tiêu Khải Phong lạnh lùng hừ một tiếng, hai cánh tay rung lên, xảo kình phóng ra, ép về phía Lâm Chính, đồng thời đá chân về phía bụng anh.
Tất cả các động tác đều được hoàn thành trong nháy mắt, không để người khác kịp phản ứng.
Nhưng thế công của Tiêu Khải Phong còn hơn xa thế.
Trong lúc hai cánh tay gây sức ép, một chân đá về phía Lâm Chính, trên người anh ta còn phun ra phấn độc màu xanh thẫm dày đặc và đáng sợ.
Phấn độc như bàn tay, che phủ về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc này, không ít mảng da thịt của Lâm Chính bắt đầu tan rữa, cơ bắp bắt đầu khô héo, khuôn mặt lõm vào, gò má nhô ra, đúng dáng vẻ bị hút cạn tinh khí.
“Hả?”.
Mọi người đều sợ hãi.
Với tình trạng này, cho dù Lâm Chính có thể phản ứng lại được, chặn được thế tấn công của Tiêu Khải Phong thì e cũng không còn bao nhiêu sức để đỡ đòn.
Thần y Lâm… thua rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT