“Nếu các người thấy hoàn cảnh của mình không an toàn thì có thể rời đi trước”.

Lâm Chính nói, cúp máy.

“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.

Thủ Mệnh ở đầu kia vội hô lên, nhưng Lâm Chính đã không nghe thấy nữa.

Cô ta nhìn điện thoại, hơi bất lực.

“Sư tỷ, thần y Lâm nói thế nào?”, Hùng Giới Thiên ở bên cạnh hỏi.

“Thần y Lâm không nghe khuyên, chắc là sẽ đến đây”, Thủ Mệnh thở dài.

“Ha ha, thần y Lâm đúng là người cảm tính, tôi thích! Ha ha ha ha…”, Hùng Giới Thiên cười lớn.

“Cậu còn cười?”.

“Sư tỷ, tôi không có ý đó!”.

“Được rồi, chuyện đến nước này nói gì cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ cách ứng phó đi!”.

“Sư tỷ, chúng ta theo dõi người của Cổ Phái để cung cấp tin tình báo có lợi cho thần y Lâm!”.

“Tôi biết, nhưng tới trước nữa là mất sóng rồi, trong đó không dùng được điện thoại, chúng ta muốn truyền tin không hề đơn giản. Hơn nữa một khi xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không thể thông báo cho thần y Lâm…”.

“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác”.

“Thôi được, đi thôi! Chúng ta nợ thần y Lâm một mạng, lần này coi như trả lại cho cậu ấy là được rồi!”.

Hai người bàn bạc một hồi, đi bộ vào sâu bên trong.

Trong đêm.

Máy bay dừng ở tỉnh Mã Xuyên.

“Thầy, để tôi đi cùng thầy”, Tần Bách Tùng nói.

“Không cần, hồ Ám Long là nơi rất nguy hiểm, nếu ông vào đó thì khó giúp được tôi cái gì, thậm chí tôi còn phải phân tâm vì ông. Ông để lại một chiếc xe cho tôi, tôi tự đi là được!”, Lâm Chính nói.

“Tôi đã thông báo cho người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu tập hợp tại đây. Thầy, nếu có gì ngoài ý muốn, thầy nhất định phải kịp thời thông báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xông vào hồ Ám Long hỗ trợ cho thầy”, Tần Bách Tùng đầy lo lắng nói.

Lâm Chính cười, quay người lên xe, đạp ga chạy thẳng về phía hồ Ám Long.

Hồ Ám Long hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Đợi đến khi Lâm Chính lái xe đến lối vào hồ Ám Long, nơi này đã có rất nhiều chiếc xe đỗ lại.

Vào trong nữa thì đã không thể đi được xe, chỉ có thể đi bộ.

Lâm Chính vừa dừng xe, xuống xe chuẩn bị đi vào bên trong, một giọng nói đột nhiên gọi anh lại.

“Lâm Chính?”.

Tiếng gọi khiến Lâm Chính giật mình.

Lúc này anh đang dùng gương mặt Lâm Chính chứ không phải thần y Lâm.

Nếu là gương mặt thần y Lâm, bị người ta nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng gương mặt Lâm Chính sao vẫn bị người ta nhận ra?

Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn lại thì thấy có vài người đi đến.

Khi nhìn thấy những người đó, Lâm Chính đứng sững tại chỗ.

Trước mặt là một nam hai nữ, nam mặc áo sơ mi trắng, mặt mày trắng nõn, trên mặt có nụ cười sâu xa. Hai cô gái mặc đồng phục, một người khá lớn tuổi, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, dáng dấp không tệ, vóc dáng rất tốt. Cô gái còn lại thì rất ngây ngô, trông có vẻ vừa mới bước ra khỏi cổng trường đại học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play