“Bà…”

Trương Trung Hoa tức điên lên.

Nhưng bà cụ Trương không thèm để ý đến ông ta nữa, xoay người bỏ đi.

Người nhà họ Trương cũng lục tục rời đi.

“Xem ra ông ngoại sống ở nhà họ Trương cũng chẳng dễ chịu gì”.

Lâm Chính bước tới, bình tĩnh nói.

“Chẳng phải là vì bà già chết tiệt kia có người chống lưng sao? Nên bà ta mới không hề sợ hãi như vậy!”, Trương Trung Hoa tức giận nói.

Lâm Chính lắc đầu.

Anh không muốn nhúng tay vào chuyện này.

“Ông nội, cháu phải đi rồi, lần này cháu đến chỉ muốn xem tình hình của Tiểu Nhu. Bây giờ cô ấy đã bình an vô sự, cháu cũng phải đi giải quyết chuyện riêng của cháu”.

“Ông biết cháu là người bận rộn mà, cháu đi đi”, Trương Trung Hoa gật đầu nói.

“Cháu sẽ phái người đến đây canh chừng Tiểu Nhu, hiện giờ chất độc trong người Tiểu Nhu không phải loại tầm thường, cháu vẫn chưa nghiên cứu điều chế được thuốc giải! Cháu cần chút thời gian!”.

“Là độc của thôn Dược Vương sao?”, Trương Trung Hoa hỏi.

“Không ạ, chuyện này rất phức tạp, ông ngoại, cháu cũng không thể giải thích ngay với ông được”.

“Phía thôn Dược Vương, cháu định làm thế nào?”, Trương Trung Hoa chần chừ một lát rồi nói: “Trên mạng đồn thôn Dược Vương ghê lắm, nói là bọn họ rất lớn mạnh. Hơn nữa, ông nghe nói Dương Hoa của cháu hiện giờ đang bị chèn ép đến mức không thở nổi, gần như sụp đổ… Tiểu Chính, cháu định làm thế nào? Có cần nhà họ Trương giúp không?”.

Vẻ mặt Trương Trung Hoa đầy lo lắng.

Thực ra ông ta biết sức mạnh của nhà họ Trương trong trận giao chiến này là quá nhỏ bé mỏng manh, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể làm được như vậy.

“Ông ngoại, phía thôn Dược Vương thì không cần lo lắng nữa”, Lâm Chính bỗng nói.

“Không cần lo lắng?”, Trương Trung Hoa sửng sốt: “Ý cháu là sao?”.

“Bởi vì thôn Dược Vương đã không còn nữa rồi”.

“Không còn…”, hơi thở của Trương Trung Hoa như nghẹn lại, đầu óc lập tức trống rỗng, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Nhóc con, ý cháu là…”

“Cháu đã giải quyết xong rồi!”.

Lâm Chính bình thản đáp.

Trương Trung Hoa rơi vào trầm mặc, không hỏi nhiều nữa.

Lâm Chính rời khỏi nhà họ Trương, đồng thời phái tinh nhuệ của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đến bảo vệ.

Anh cũng bảo Trương Trung Hoa điều tra chuyện của Tô Cương mới biết chính Trương Tinh Vũ đã tiết lộ vị trí của Tô Nhu, khiến đám người cậu Chín nhà họ Yến biết.

Nhưng cũng may tin này chưa truyền ra ngoài, cũng tức là Lâm Chính đã khống chế được Tô Cương và mấy người cậu Chín, nơi này tạm thời vẫn an toàn, chưa ai biết tới.

Lâm Chính biết được chuyện này thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức trở về Giang Thành.

Vừa về đến Giang Thành, Mã Hải đã tới tìm Lâm Chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play