Trương Tinh Vũ tức giận xông tới, trừng mắt gầm lên với anh: “Thằng chó chết này! Cậu chạy ra sau núi làm gì hả? Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng lấy danh tiếng của thần y Lâm ra để lừa bịp nữa! Cậu không nhìn lại xem mình là cái thá gì! Cậu giấu được người khác nhưng không giấu được tôi đâu! Cậu hại con gái tôi thê thảm như vậy! Tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”.

Nhưng bà ta còn chưa nói xong.

Bốp!

Một tiếng tát tai vang lên giòn giã.

Trương Tinh Vũ lùi lại mấy bước, trên má là một dấu tay đỏ chót.

Xung quanh im phăng phắc, tất cả đều quay sang nhìn Trương Tinh Vũ…

“Bố, tại… tại sao bố lại đánh con?”, Trương Tinh Vũ ôm mặt, nói đầy kinh ngạc.

“Câm miệng! Tinh Vũ! Bố nói cho con biết, bây giờ bố không dùng thân phận gia chủ của nhà họ Trương để nói chuyện với con, mà là dùng thân phận của một người bố. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, nếu con còn dám làm khó Lâm Chính, thì chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ bố con!”, khuôn mặt Trương Trung Hoa đỏ bừng, lớn tiếng gầm lên.

Trương Tinh Vũ trợn mắt há mồm, thì thào hỏi: “Bố, bố… bố muốn vì thằng ở rể này… mà cắt đứt… quan hệ bố con với con sao?”.

“Phải!”, Trương Trung Hoa nói chắc nịch, không chút do dự.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ngây ra.

Trương Tinh Vũ như bị sét đánh ngang tai, ngây ra như phỗng.

Ông cụ Trương… điên rồi sao?

“Lão già này! Ông điên à? Vì một thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô, mà bỏ cả con gái?”, bà cụ Trương đẩy xe lăn tới, tức giận gào lên.

“Quản gia! Đưa bà ta đi ngay cho tôi! Đưa đi ngay!”, Trương Trung Hoa lớn tiếng nói.

“Bố! Bố bình tĩnh đi!”.

“Lão già chết tiệt, ông dám?”.

Người nhà họ Trương nhao nhao phản đối.

Bà cụ Trương đùng đùng nổi giận.

Nhưng Trương Trung Hoa mặc kệ, ông ta tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, gào lên: “Sao nào? Các người muốn tạo phản à? Không nghe lời tôi chứ gì? Rốt cuộc nhà họ Trương này do tôi làm chủ, hay là do bà già này làm chủ?”.

“Ơ…”

Người nhà họ Trương há miệng, không biết nên nói gì cho phải.

“Thằng hai, thằng ba, mấy đứa mày có ý gì hả? Không nghe lời ông già này sao?”, Trương Trung Hoa trừng mắt nói với mấy người bọn họ.

“Bố, bọn con…”

“Mau làm theo!”.

Trương Trung Hoa nghiêm giọng gầm lên.

Sắc mặt mọi người tỏ vẻ khó coi, không dám cãi lời, chỉ có thể làm theo.

Nhưng hiển nhiên bà cụ Trương không chịu rời đi dễ dàng như vậy.

“Tôi nói cho ông biết, lão già chết tiệt kia! Tuy ông là gia chủ của nhà họ Trương, nhưng nhà họ Trương không phải do một mình ông quyết định. Muốn đuổi tôi đi? Được! Có giỏi thì đích thân ông đuổi tôi đi đi!”, bà cụ Trương gào lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play