Nhưng người quay lưng với Lữ Lộng Triều lại lên tiếng.

“Lữ Lộng Triều, nếu ông đã nói là có thể khiến Dương Hoa tan thành mây khói, thì tại sao Cổ Phái các ông lại năm lần bảy lượt chạy đến Giang Thành ép buộc đám người Mã Hải?”.

“Chúng tôi chỉ là không muốn khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn thôi. Nếu Mã Hải thức thời, thì Dương Hoa vẫn có thể giữ được, nhưng ông ta quả thực quá ngoan cố cứng đầu, cố chấp cống hiến cho một người chết! Đúng là không biết tốt xấu! Tôi nói thẳng vậy, người bên trên tôi đã rất bất mãn với Mã Hải và ông Tần! Nếu không nhờ tôi nói đỡ, thì bọn họ đã mất mạng từ lâu rồi, sao ông Tần có thể nhàn nhã ngồi đây uống trà chứ?”, Lữ Lộng Triều lạnh lùng hừ một tiếng.

“Nói vậy thì liệu Dương Hoa có phải cảm ơn ông Lữ không nhỉ?”.

“Cũng không cần đến mức đó, tôi chỉ mong các cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời, đi theo Cổ Phái chúng tôi hơn đi theo thần y Lâm đã chết kia nhiều, đừng u mê cố chấp nữa”, Lữ Lộng Triều cười khẩy.

“Sao các ông lại biết là thần y Lâm đã chết?”, người kia uống một ngụm trà, hỏi.

“Hừ, thần y Lâm lỗ mãng dùng Nghịch Chuyển Châm, di chứng của châm này không thể giải được. Một khi sử dụng thì thần tiên cũng không thể cứu, cậu ta chết là cái chắc. Điều này thì có gì phải nghi ngờ chứ?”, Lữ Lộng Triều lắc đầu cười khẽ.

“Nếu thần y Lâm không chết mà biết các ông làm vậy đối với Dương Hoa, các ông không sợ thần y Lâm sẽ trả thù sao?”, người kia hỏi.

“Ha ha, trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy? Huống hồ cho dù thần y Lâm không chết, thì Cổ Phái chúng tôi cũng không sợ. Tôi nghĩ thần y Lâm không thể vừa đắc tội với thôn Dược Vương lại vừa giao chiến với Cổ Phái chúng tôi đâu nhỉ? Như vậy chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao? Cậu ta là người thông minh, sẽ không làm vậy đâu. Nhưng bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì? Thần y Lâm đã chết! Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu là thần y Lâm sao?”, Lữ Lộng Triều cười khẩy, vẻ mặt đầy đắc ý và ngạo mạn.

“Nếu đã vậy thì mời ông Lữ về cho, phiền ông chuyển lời của chúng tôi đến Cổ Phái, bảo người của Cổ Phái lập tức trả lại tất cả những gì thuộc về Dương Hoa, đồng thời bồi thường mọi tổn thất cho Dương Hoa trong sự việc lần này”, người kia dập tắt điếu thuốc, bình thản nói.

“Khốn kiếp!”.

Lữ Lộng Triều đùng đùng nổi giận, đập bàn đứng lên, trừng mắt nói: “Oắt con, cậu nghĩ cậu là ai hả? Dám khua tay múa chân với Cổ Phái tôi? Chán sống rồi à?”.

“Vậy là ông Lữ không chịu sao?”, người kia bình thản hỏi.

“Tôi nói cho cậu biết, đừng nói là thằng oắt con từ đâu nhảy ra như cậu, cho dù là thần y Lâm nói những lời này thì tôi cũng đếch sợ. Cậu ta là cái thá gì chứ?”, Lữ Lộng Triều tức giận chửi bới, thái độ vô cùng kiêu ngạo.

“Vậy sao? Lữ Lộng Triều, xem ra trong mắt ông, Dương Hoa của tôi chẳng là cái thá gì cả”.

Người kia bình thản nói, sau đó chậm rãi quay người lại.

Lữ Lộng Triều tùy ý liếc một cái, lập tức như bị sét đánh ngang tai, miệng há hốc, nhìn người kia với ánh mắt không thể tin được.

“Cậu là thần… thần… thần y Lâm?”.

Lữ Lộng Triều trố mắt ra nhìn.

“Ông Lữ, đã lâu không gặp”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta, nhưng giọng nói chứa đầy sát khí: “Không ngờ khi gặp lại nhau, chúng ta đã trở thành kẻ thù”.

Lữ Lộng Triều cảm thấy da đầu tê dại, trái tim đập thình thịch.

Ông ta không thể ngờ được rằng, người vốn dĩ đã chết… lại bình an vô sự đứng trước mặt ông ta.

“Chuyện… chuyện… chuyện này là sao đây?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play