Địa thế nơi này rất cao, có thể thấy được toàn cảnh Giang Thành, xem như là một thắng cảnh không tồi.

Lữ Lộng Triều không báo cáo lên cấp trên mà đến thẳng Nghênh Phong Đài.

Thời gian này vì chuyện của Dương Hoa, Tần Bách Tùng đã tìm Lữ Lộng Triều không ít lần, nhưng đều bị Lữ Lộng Triều đối phó cho qua.

Theo ông ta thấy, Dương Hoa sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian, Tần Bách Tùng cố chấp chỉ sẽ tự chuốc lấy diệt vong.

Thế nên, hôm nay ông ta phải kích thích Tần Bách Tùng một trận, để Tần Bách Tùng nhìn rõ tình hình hiện nay!

Vào Nghênh Phong Đài, Tần Bách Tùng đã bày sẵn trà từ trước.

Nhưng cái làm Lữ Lộng Triều ngạc nhiên là ở Nghênh Phong Đài không chỉ có một mình Tần Bách Tùng, mà còn một người mặc Âu phục xoay lưng về phía mình uống trà.

Nhìn bóng lưng có vẻ là người trẻ tuổi. Nhưng bóng lưng này… thật là quen thuộc…

Đây là ai?

Lữ Lộng Triều rất muốn hỏi, nhưng Tần Bách Tùng đã đứng dậy.

“Lộng Triều, ngồi đi”.

“Ừm”.

Lữ Lộng Triều dời mắt khỏi bóng lưng ấy, khẽ cười ngồi xuống.

“Nào, uống tách trà”.

“Được rồi Bách Tùng, chúng ta đừng lòng vòng nữa, ông nói thẳng ra đi, ông có đi cùng tôi về Cổ Phái hay không?”, Lữ Lộng Triều cũng không chạm vào tách, nói thẳng.

“Lộng Triều, chẳng phải tôi đã nói rõ với ông rồi sao? Tôi đã nói tôi sẽ không vào Cổ Phái!”, Tần Bách Tùng nghiêm mặt nói.

“Vậy trà này còn cần thiết phải uống không?”, Lữ Lộng Triều hừ lạnh, rất không vui.

Tần Bách Tùng hơi lúng túng, không biết nên nói thế nào.

Cho đến khi người xoay lưng lại Lữ Lộng Triều lên tiếng.

“Ông à, tôi nghĩ tách trà này rất cần phải uống. Bởi vì đó không phải tốt cho Tần Bách Tùng, mà là tốt cho ông!”.

“Cậu là ai?”.

Lữ Lộng Triều lập tức bất mãn, nhíu mày hỏi bóng dáng kia.

“Tôi là ai có liên quan mật thiết đến chuyện này sao?”, người kia không ngoảnh lại, chỉ châm một điếu thuốc, bình thản hỏi.

“Nếu đã như vậy thì chuyện này liên quan gì đến cậu?”.

Lữ Lộng Triều lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu lại nói với Tần Bách Tùng: “Sao nào? Ông Tần! Người này do ông sắp xếp sao?”.

“Đúng… đúng vậy…”, Tần Bách Tùng ngượng ngùng đáp.

“Bảo cậu ta cút ngay, tôi không rảnh lãng phí thời gian với người như vậy”, Lữ Lộng Triều nổi giận, đập bàn quát.

“Ông Lữ, ông bớt giận, tôi gọi ông đến cũng là để giải quyết chuyện của Dương Hoa”.

“Giải quyết? Còn muốn giải quyết thế nào nữa? Tôi nói cho ông biết ông Tần, tôi đến là nể mặt ông, nếu không ông nghĩ Dương Hoa là cái thá gì chứ? Một nắm xương khô trong nấm mồ thôi! Nếu Cổ Phái chúng tôi muốn, ông có tin chỉ một cái chớp mắt đã có thể khiến Dương Hoa của ông tan thành mây khói không?”, Lữ Lộng Triều không chút khách sáo, tức giận quát.

Sắc mặt Tần Bách Tùng vô cùng khó coi, không nói câu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play