Lâm Chính nói, sau đó tiến lên bắt mạch cho người đàn ông trung niên, tiếp đó nhận lấy châm bạc đã bôi độc của Kiều U Thảo từ tay thanh niên, châm vào người đàn ông trung niên.

“Được! Để tôi xem anh có bản lĩnh gì!”.

Người đàn ông tức giận, liên tục la hét.

Lâm Chính vờ như không nghe, tiếp tục châm cứu.

Phụt!

Lúc này, cơ thể người đàn ông trung niên lại phập phồng, phun ra ngụm máu.

“Hả?”.

“Anh làm gì vậy? Muốn giết người sao?”, người đàn ông sốt ruột, vội vàng gào lên.

“Anh sốt ruột cái gì? Chúng tôi còn chưa chữa trị xong!”, Lâm Chính thản nhiên nói, nghiêng đầu nói với ông cụ Thiệu: “Ông cụ, chuẩn bị một vài cây châm bạc nữa đến đây, bệnh nhân này giao cho tôi”.

Ông cụ Thiệu ngẩn ra, sau đó mới ý thức được đây là thần y Lâm!

Có anh ở đây, bệnh nhân nào mà không trị được?

“Được! Cậu đợi một lúc, tôi sẽ đi lấy châm ngay!”.

Ông cụ Thiệu đích thân chạy đi, lấy một chiếc hộp tinh xảo, mở nó ra.

“Châm tốt!”.

Lâm Chính liếc nhìn châm bạc sáng loáng ở trong hộp, không khỏi cảm khái.

“Đây là châm bạc đúc bằng bạc thật, bố tôi truyền cho tôi! Bình thường tôi sẽ không tùy tiện lấy nó ra, nếu bây giờ Lâm… cậu đã cần dùng, chắc chắn tôi sẽ không keo kiệt”, ông cụ Thiệu cười nói.

“Đây là vinh hạnh của tôi!”.

Lâm Chính cười nhẹ, rút châm bạc ra.

Thủ pháp của anh cực kỳ nhanh, động tác châm cứu lưu loát, không hề có động tác dư thừa nào.

Có câu nói người trong nghề xem đường lối, người ngoài nghề xem cho vui. Từng cây châm bạc của Lâm Chính hạ xuống khiến ông cụ Thiệu và người đàn ông kia trợn mắt há miệng.

Sau khi châm cứu, Lâm Chính lại ấn vài cái lên vai người đó, sau đó hạ một châm xuống.

“Uow!”.

Người đàn ông trung niên há miệng, đột nhiên nôn ra một bãi nôn đen sì.

“Hả?”.

Phía ông cụ Thiệu nhíu mày.

Người đàn ông kia thì biến sắc.

Thứ mà người đàn ông trung niên kia nôn ra là thứ trước kia ông ta cố tình ăn vào, cũng bởi vì nó mà ông cụ Thiệu mới nghe được mạch hỗn loạn…

“Được rồi! Bây giờ ông ta không sao rồi!”, Lâm Chính rút châm, mỉm cười nói.

“Anh nói không sao là không sao? Anh là cái thá gì? Tôi cảm thấy ông ấy vẫn còn bệnh!”, người đàn ông kia vẫn không cam tâm, nghiến răng quát.

“Vậy hay là thế này, tôi gọi điện cho cảnh sát đến, chúng ta nhờ bác sĩ phía cảnh sát kiểm tra toàn thân cho người này, xem trên người ông ấy còn bệnh gì không, thế nào?”, Lâm Chính nói, sau đó lấy điện thoại ra.

“Anh…”, người đàn ông tức tối, còn định tiến lên, nhưng lại bị người đàn ông trung niên ngăn lại.

“Đừng lỗ mãng!”, người đàn ông trung niên nói giọng khàn khàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play