Người đàn ông thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng. Hắn thuận thế nói: “Ông già, nếu ông không muốn bị bắt thì chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, giao con rể của ông ra đây. Vậy thì chúng tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả đoạn video này, chúng tôi cũn có thể giao lại cho ông. Ông thấy thế nào?”

“Đừng có nằm mơ”.

Ông cụ Thiệu bừng tỉnh, vô thức hiểu ra đây là trò quỷ của đám người này. Thế là ông ấy gào lên: “Mặc dù tôi rất cần danh tiếng nhưng trong chuyện này tôi biết cái gì là đúng là sai. Tôi đã nói cả rồi, ông già này dù có mất mạng cũng không giao con rể của tôi cho các người. Thủ đoạn độc ác của các người còn lâu mới đạt được. Từ bỏ đi”.

Dứt lời, người đàn ông tức giận.

“Ông già chết tiệt này! Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt à? Được! Nếu đã vậy thì đừng trách bọn này đấy. Đi, đi tìm cảnh sát, phong tỏa y quán này sau đó báo cho phóng viên khắp cả thành phố, lên báo ngay lập tức. Tôi muốn ngày mai cái quán này sẽ trở thành tin hot nhất trên mạng. Cả ông già này nữa”, người đàn ông gào lên.

“Dạ”, đám đông đáp lại.

“Các người…các người…”, ông cụ tức run, bụm ngực ngã ra đất.

“Thầy ơi”, người học trò vội lao lên đỡ ông ấy.

Người đàn ông kia cười lạnh lùng, quay người định rời đi. Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Đợi đã’.

Đám người này khựng bước.

Lâm chính điềm đạm bước tới: “Thực ra, thứ màu xanh trên cây châm không phải là độc mà là một loại thuốc của y quán chúng tôi. Sao các người lại coi là độc được chứ? Các người vu khống thì cứ đi báo cảnh sát đi. Đợi cảnh sát tới đây, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng.

Dứt lời, đám đông bàng hoàng.

Không những đám người kia mà ngay cả nhóm người ông cụ Thiệu cũng ngạc nhiên, ai nấy sửng sốt.

Trong Đông y có nhìn nghe hỏi sờ, bất cứ bác sĩ Đông y lâu năm nào cũng nắm rất chắc.

Độc tố dính trên châm bạc này rất dễ nhận biết, không phải độc tố gì phức tạp, mà là độc của Kiều U Thảo bình thường.

Kiều U Thảo rất thường thấy, trong y quán của ông ấy cũng có.

Bởi vì vậy mà ông cụ Thiệu mới căng thẳng. Nếu cảnh sát tới đây điều tra được ông ấy có Kiều U Thảo trong tay thì chắc chắc trăm lời khó cãi!

Dù sao thuốc này cũng không thích hợp xuất hiện ở y quán.

Độc của Kiều U Thảo không dẫn đến chết người, nhưng sẽ khiến người ta rơi vào hôn mê. Dù không chết nhưng đồn ra ngoài vẫn gây ra tổn thất rất lớn đối với y quán của ông ấy.

Nhưng làm ông cụ Thiệu kinh ngạc hơn là, thuốc này ông ấy cất trong y quán, không lấy ra dùng cho bệnh nhân mà là dùng để nghiên cứu. Bây giờ thấy độc của Kiều U Thảo hoàn toàn không có giá trị y dược gì, vì sao Lâm Chính nói dùng trên người bệnh nhân?

“Nói bậy! Anh nghĩ chúng tôi không biết Đông y sao? Tôi cũng từng học qua một ít! Độc này hoàn toàn không có giá trị y dược! Trừ dùng nó để hại người! Anh bớt ở đây lừa gạt tôi!”, người đàn ông hừ một tiếng, quát lên.

“Nếu anh nói vậy, tôi chỉ có thể nói Đông y của anh vẫn còn ở giai đoạn vỡ lòng, không biết gì cả!”.

“Anh nói cái gì?”, người đàn ông kia sửng sốt, càng tức giận thêm.

“Tôi nói vẫn chưa rõ ràng sao? Trình độ Đông y của anh quá tệ! Đương nhiên không biết giá trị của thuốc này! Anh vẫn nên ngồi bên quan sát đi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play