Chỉ tiếc mọi thứ chôn vùi vì lựa chọn sai lầm của ông ta.

Chỉ sợ chuyện này đồn ra, ông ta sẽ bị chỉ trích…

Thương Miểu thở dài, âm thầm lắc đầu.

“Tôi vẫn chưa đủ nhìn xa trông rộng!”.

Nói xong, ông ta định rời đi.

Ông ta đã không ở đây thêm được nữa, cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với đồ đệ Tiêu Hồng.

“Trưởng lão định đi đâu?”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng, gọi ông ta lại.

“Tiêu Hồng, cậu có được thành tựu như ngày hôm nay, tôi rất vui, nhưng tôi không xứng làm sư phụ của cậu. Trước kia tôi đã lựa chọn tự bảo vệ mình mà ruồng bỏ cậu, bây giờ cậu thắng đương nhiên không liên quan đến tôi. Tôi về trước!”, Thương Miểu nói.

“Trưởng lão định để đệ tử một mình tác chiến sao?”, Lâm Chính nhìn ông ta, nói.

Thương Miểu rất ngạc nhiên.

Các đệ tử cũng ngạc nhiên nhìn anh.

Vẻ mặt Tiêu Hồng nghiêm túc, lời lẽ hùng hồn: “Trưởng lão, trước kia ông lựa chọn tự bảo vệ mình, tôi có thể hiểu được. Dù gì ông cũng là trưởng lão, là trụ cột của thôn Dược Vương. Ông không chịu được sỉ nhục, ông không chỉ đại diện cho một mình ông, mà còn đại diện cho các đệ tử ở phía sau lưng ông! Vì vậy, tôi không trách ông! Nhưng ông phải hiểu, vì sao tôi lại đắc tội với Nhị trưởng lão, vì sao lại chọn chiến đấu với Kiều Chiến Bắc! Là vì bọn họ đã sỉ nhục tôi! Sỉ nhục chúng ta, cũng đã đạp lên đầu trưởng lão nhà chúng ta! Tôi không thể nhẫn nhịn! Bây giờ tôi đã thắng, tôi không cầu xin trưởng lão điều gì, chỉ mong trưởng lão có thể cùng tôi đến chỗ Nhị trưởng lão, đòi lại công bằng!”.

Lời này vừa nói ra, Thương Miểu há hốc miệng, trợn tròn mắt.

Ông ta không ngờ Tiêu Hồng lại có suy nghĩ như vậy…

“Xin trưởng lão trợ uy cho tôi, lấy lại công bằng trước Nhị trưởng lão, trả lại tôn nghiêm cho chúng ta!”, Lâm Chính cung kính nói, thái độ vô cùng thành khẩn.

Thương Miểu ngơ ngác nhìn anh, lại ngơ ngác nhìn các đệ tử phía sau, trong lòng vô cùng phức tạp.

Lúc này, đồ đệ của mình lại không trách mình, hơn nữa còn nói những lời như vậy.

Thương Miểu cảm động đến mức nào.

Cuối cùng, ông ta cắn răng, khẽ giọng quát: “Được! Tiêu Hồng! Nếu cậu đã nói như vậy thì lý nào tôi lại lùi bước? Dù gì cậu cũng là đệ tử của tôi, lần này Vương Kiều ức hiếp lên đầu chúng ta, chúng ta còn có thể bấm bụng nuốt giận hay sao? Các đệ tử đâu?”.

“Có chúng con!”.

Các đệ tử đồng thanh hô lên.

“Cùng tôi đi đến chỗ Nhị trưởng lão đòi lại công bằng!”.

Thương Miểu phất tay, dẫn mọi người hùng dũng đi ra phía ngoài.

“Trưởng lão Thương Miểu! Trưởng lão Thương Miểu!”.

Kiều Chiến Bắc vội khuyên can, nhưng bọn họ không quan tâm.

“Mau đi báo với trưởng lão, sự tình nghiêm trọng rồi!”, Kiều Chiến Bắc chỉ có thể sốt ruột nói với người bên cạnh.

Các đệ tử vội vàng chạy đi.

Tứ trưởng lão Cừu Du vẫn đứng bên theo dõi từ đầu đến cuối, đợi bọn họ đi rồi, ông ta mới hít ngược một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play