Nhan Khả Nhi không cần do dự. Cô bặm môi, nắm lấy cái chén và siết mạnh.

Bụp! Chén trà vỡ vụn.

Mọi người mở to mắt, kinh ngạc nhìn nắm đấm đó và tách trà vỡ nát dưới nắm đấm.

Nhan Khả Nhi chậm rãi nhấc tay, phủi đi một vài mảnh vụn ở lòng bàn tay, tay cô ấy vẫn không bị thương, vẫn tinh xảo đẹp đẽ, thậm chí ngay cả vết bị thương lúc trước cũng đã nhạt đi nhiều.

“Cô còn thấy đau không?”, Lâm Chính hỏi.

“Không đau! Không đau chút nào, hơn nữa… tôi còn cảm thấy tay của tôi tràn đầy sức lực!”, Nhan Khả Nhi phấn khởi nói.

“Không tồi!”.

Lâm Chính gật đầu, quay người nhìn Kiều Chiến Bắc đang mở to mắt, bình tĩnh nói: “Nếu cô chủ dùng tay mà anh chữa trị để đập bể, e rằng… không phải chỉ thế này”.

“Chuyện đó…”, Kiều Chiến Bắc có vẻ mặt khó coi.

“Mặc dù tay này của tôi hoạt động tự nhiên, nhưng vẫn còn hơi đau. Cầm nắm đồ vật hoặc làm một vài động tác cơ bản chắc chắn không vấn đề, nhưng bảo tôi dùng tay không đập bể tách… e rằng không làm được”, Nhan Khả Nhi cười gượng.

Người xung quanh đều không nói gì.

Không phải bọn họ tin lời Nhan Khả Nhi, mà là bọn họ không thể phản bác châm pháp của Lâm Chính!

Nếu “Tiêu Hồng” này quả thật đã dùng Phi Hoa Thần Châm… vậy thì chữa trị một cánh tay đúng là quá đơn giản!

Ý Niệm Châm Pháp của Kiều Chiến Bắc ở trước mặt Phi Hoa Thần Châm đúng là… hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Một bên là châm pháp, một bên là thần châm, chênh lệch nằm ở đó.

“Tứ trưởng lão, tôi nghĩ thắng thua đã rõ rồi nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Chuyện… chuyện đó…”, Tứ trưởng lão thay đổi sắc mặt, không dám đáp lại.

“Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là giả! Chắc chắn có vấn đề!”.

Lúc này, một đệ tử của Nhị trưởng lão ở bên này không chấp nhận được, gào lên khản cổ.

Kiều Chiến Bắc nhíu mày, vội vàng nhân cơ hội tìm đường lui cho mình: “Sư đệ, cậu phát hiện có gì không đúng sao?’.

“Nếu các anh có gì nghi ngờ về mức độ lành của hai cánh tay này thì có thể mời nguyên lão trong tộc đến kiểm nghiệm. Tôi nghĩ rốt cuộc mức độ lành của hai cánh tay này thế nào không thể qua mắt được nguyên lão trong tộc”, Lâm Chính nói.

“Hơ… chuyện đó…”.

Đệ tử kia không đáp lại được.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng.

“Thắng rồi! Thắng rồi!”.

Tiết Phù ở bên này rất kích động, vừa nhảy vừa la, liên tục vỗ tay.

Nhưng trong phòng trừ cô ấy ra, không ai vui nổi.

Đám người Nhị trưởng lão vì thất bại mà kkhuôn mặt mất tự nhiên, không cam tâm nhưng lại không có cách nào khác.

Người bên phía Thương Miểu thì mặt nóng bừng, cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt.

Nhất là Thương Miểu, hai bên đều khó, không biết làm sao

Ông ta hối hận đến thế nào!

Nếu kiên trì thêm nữa, ít nhất ông ta sẽ có được tiếng tăm, cũng có thể nở mày nở mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play